Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 948

Chương 948:

 

Suốt đêm Hàn Chiến đưa mọi người về nước M.

 

Nhưng khi vừa đến Phong Thành, anh đã nhận được điện thoại của Lão K. Lão K lo lắng nói qua điện thoại: “Anh Hàn, mau về đi, cô Nhuyễn Nhuyễn đã về tới Hàn Thành, nhưng hiện tại đã bị chủ nhân cũ bắt đi rồi!”

 

Trái tim Hàn Chiến đập càng lúc càng nhanh, dong dong dong, giống như tàu lượn siêu tốc vậy.

 

Đầu tiên, anh ngạc nhiên vì cô đã có thể an toàn trở về Hàn Thành, sau đó mới lo lắng vì việc cô bị chủ nhân cũ bắt về nhà cũ.

 

“Tôi sẽ quay lại ngay lập tức…”

 

Cả hai người, người ở người đi, cuối cùng lỡ mất nhau.

 

Khi Hàn Chiến trở về Hàn Thành, dù gương mặt mệt mỏi lấm lem bụi đất nhưng anh vẫn đi thẳng tới nhà cũ không chút chậm trễ.

 

Tuy nhiên, khi Hàn Chiến vừa bước chân vào nhà thì Nguyệt Như Ca lại bước ra khỏi phòng khách, cô nhìn thấy một người đàn ông dáng vẻ thủ thân như ngọc, im lặng nhìn nhau vài giây.

 

Mới cách có mấy ngày, nhưng trong nháy mắt này của hai người đều hiện lên vô số suy nghĩ cùng sự lo lắng.

 

Trước kia, Nguyệt Như Ca không hiểu vì sao Giang Thanh Việt lại từ bỏ tất cả mọi thứ vì tình yêu với Lục Hỉ Bảo, bây giờ dường như cô đã hiểu được chút ít.

 

Cảm xúc trào dâng, xuyên qua không khí, hai mắt đối diện nhau, trong mắt tràn đầy tình cảm.

 

Nhưng Hàn Chiến như đông cứng lại, như chỉ cần nhìn thấy cô nguyên vẹn và chỉ cần thấy cô từ xa, anh đã cảm thấy mãn nguyện lắm Tồi.

 

Mấy ngày nay, khi nghe tin cô bị tai nạn, dù ngoài mặt anh vô cùng bình thản nhưng trong lòng như lửa đốt.

 

Anh từ biên giới trở về Hàn Thành mà không báo trước, những ngày gần đây, mấy lão già trong nội các đều ở trong phủ tổng thống rất lâu, cũng không biết định cáo buộc anh tội gì.

 

Nhưng những chuyện đó, anh không có tâm trí để quản.

 

Giờ phút này, anh chỉ cần nhìn thấy cô bình yên đứng trước mặt anh, thì trái tim lo lắng trước đó đã như được thả lỏng xuống.

 

Hàn Chiến nhìn cô, bởi vì cả đêm anh không được nghỉ ngơi, nên khi gọi cô giọng anh khàn khàn trầm thấp: “Nhuyễn Nhuyễn”

 

Nguyệt Như Ca cong khóe môi, đi tới dựa đầu trực tiếp vào cổ Hàn Chiến, Trong miệng vang lên: “Anh Hàn Chiến, em rất nhớ anh”

 

Hàn Chiến hít sâu một hơi, ôm chặt cô: “Anh cũng nhớ em”

 

Khoảnh khắc khuôn mặt Nguyệt Như Ca vùi vào vai anh, anh cảm thấy thư thái chưa từng có, cô bị nhốt trong biệt thự nhà họ Mộ lâu ngày như vậy, vì phải phòng bị Mộ gia, chính vì vậy mà ngủ không được ngon giấc. Bây giờ, cô chỉ cần nhắm mắt là đã có thể đi ngủ.

 

Hai tay cô vô thức ôm lấy cổ Hàn Chiến: “Anh Hàn, anh đưa em về nhà ngủ đi”

 

Giọng điệu mềm mại như bé con, trái tim Hàn Chiến run rẩy, anh nghiêng người ôm cô bế vào lòng, sải bước ra khỏi nhà cũ.

 

Lên xe, Hàn Chiến ôm cô, dùng bàn tay to chạm nhẹ vào cô như thể đây là chuyện vô cùng nghiêm trọng: “Có bị thương không?”

 

Nguyệt Như Ca dựa vào vai anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, em không sao, nhưng em buồn ngủ lắm.”

 

Hàn Chiến nắm tay cô, hôn lên môi cô: “Xin lỗi vì đã khiến em phải lo lắng sợ hãi trong mấy ngày hôm nay”

 

Hàn Chiến không định hỏi về chuyện mấy ngày nay vào lúc này, anh chỉ muốn cô nghỉ ngơi. Bàn tay to lớn của người đàn ông vuốt ve mái tóc của cô gái trong lòng, cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, em còn có anh mà”

 

Nguyệt Như Ca vùi đầu vào cổ anh, lông mày và mắt anh đều cong lại, rất nhẹ nhõm…

 

Ngủ ngon cả đêm.

 

Khi Nguyệt Như Ca tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.

 

Chiều hôm qua, sau khi từ nhà cũ trở về, tắm rửa xong xuôi xong, hai người nằm trên giường ôm nhau ngủ.

 

Vào bữa tối, Hàn Chiến gọi những người hầu lên phòng nhưng họ không ăn uống gì cả. Chính vì vậy, cô đã dậy từ sáng sớm, mới bảy giờ, cái bụng vốn đã rỗng từ lâu, nay đã đói cồn cào.

Bình Luận (0)
Comment