Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 956

Chương 956:

 

Phó Mặc Hằng khinh thường lườm anh một cái, cố ý ngửi chiếc đàn một chút: “Quả nhiên là mùi tiền của tư bản cực kỳ gian á: “Nói linh tinh, tuy ông nhỏ anh ở đế đô này, muốn quan hệ là có quan hệ, muốn tiền là có tiền, nhưng chiếc đàn này là được đặt làm theo chiều cao của em đấy. Anh đã phải đi làm ở quán bar rất lâu, là tiền anh dùng mồ hôi và nước mắt của mình kiếm ra để mua cho em đấy, hơn nữa còn là trốn học để đi làm thêm, thiếu chút nữa là bị bố anh biết được, nếu như bố anh mà biết được thì sẽ đánh gãy chân của anh mất Cố Đình Xuyên đứng ở một bên kể ra, còn có dặm mắm dặm muối vào trong lời nói của mình nữa, nhìn cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng mịn, nõn nà, vừa đáng yêu vừa xinh đẹp đang ở ngay bên cạnh mình, thì bắt đầu không biết xấu hổ, cười lưu manh nói.

 

“Đường Đậu, em hãy nể tình anh đã dốc hết sức lực mà cho ông nhỏ đây một nụ hôn nhé?”

 

Cố Đình Xuyên vừa cười đùa cợt nhả, giơ tay vỗ vỗ má phải của mình, vừa sáp lại gần cô.

 

Phó Mặc Hằng đưa tay tát một cái, đẩy mặt anh ra: “Bớt giả vờ đáng thương đi. Đi theo sau mông anh có cả một đống người muốn dâng hiến nụ hôn cho anh đấy, nếu không phải là cả một vòng trái đất thì ít nhất cũng phải là nửa vòng, anh chưa được hôn đủ hay sao?”

 

“Tiểu Đường Đậu của anh, em quá vô tình rồi”

 

Một nụ hôn trên má cũng không cho, quá đáng lắm rồi.

 

Phó Mặc Hằng đã đàn thử xong, liền đứng dậy nói: “Đi thôi, đi xuống dưới ăn bánh ngọt”

 

Hai người cùng đi xuống dưới tầng, Cố Đình Xuyên đưa tay ôm lấy bờ vai của cô, ánh mắt nghiêm túc, chăm chú quan sát một chút đôi môi đỏ mọng, ướt át, xinh đẹp của cô gái nhỏ, có phát hiện mới.

 

“Hôm nay em đánh son môi à? Phó Mặc Tranh, em giỏi thật đấy, đã biết trang điểm rồi”

 

Phó Mặc Tranh khẽ hừ một tiếng, ném cánh tay của anh đang khoác trên bờ vai cô ra.

 

“Đừng có lôi kéo ôm ấp em, đợi lát nữa bố em mà nhìn thấy, thì nhất định sẽ đánh anh một trận”

 

“Sao vây, không hôn anh, còn không cho anh ôm, thật là càng lớn càng nhỏ mọn! Anh có còn là anh em tốt chơi với em từ nhỏ cho đến lớn nữa không vậy?”

 

Cố Đình Xuyên đưa tay kéo mái tóc dài của cô, Phó Mặc Tranh nghiêng đầu: “Cố Đình Xuyên, anh đã bao nhiêu tuổi rồi, sao vẫn còn kéo tóc của con gái cơ chứ?”

 

“Chính là muốn bắt nạt em, đợi đến khi Đại học Bắc Thành khai giảng, anh sẽ không cần phải thường xuyên bay qua bay lại, chạy đến đây để gặp em nữa, đến lúc đó hai người chúng ta lập thành một nhóm nhạc , em đánh đàn dương cầm, anh chơi đàn ghi-t Cố Đình Xuyên vẫn còn chưa nói xong, Phó Mặc Hãng đã sửng sốt, hỏi: “Anh vừa nói gì cơ, anh điền nguyện vọng vào trường Đại học Bắc Thành?”

 

“Đúng vậy, làm sao vậy, em không hoan nghênh anh học cùng một trường đại học với em hả?”

 

Phó Mặc Hằng thiếu chút nữa đã bị sặc: “Cái đó… Nguyện vọng mà em điền là Đại học Đế Đô”

 

“.. Em nói cái gì cơ?”

 

Cố Đình Xuyên rất là buồn bực, không biết phải làm sao được nữa, cứ nhìn cô, tâm trạng phải rất lâu mới bình phục lại được, vừa không nói nên lời, vừa chán nản.

 

“Không phải là em đã nói rằng chú Phó và cô Mộ không nỡ để em phải cách bọn họ quá xa sao? Anh đã từ Đế Đô điền nguyện vọng đi Bắc Thành rồi, em lại từ Bắc Thành điền nguyện vọng đến Đại học Đế Đô, Phó Mặc Tranh, có phải là em cố ý hay không!”

 

“Đây thật sự là trời xui đất khiến, sai sót ngẫu nhiên, em cũng tưởng.

 

răng chú Cố sẽ giữ anh lại để cho anh học ở Đại học Đế Đô, thật sự không phải là em cố ý”

 

Cố Đình Xuyên nhìn vẻ mặt chân thành tha thiết của cô, tuy răng bởi vì việc điền nguyện vọng mà hai người đã bỏ lỡ mất cơ hội được học.

 

cùng một trường, nhưng nhìn thấy thái độ của cô, trong lòng Cố Đình Xuyên lại rất ngọt ngào.

 

Lại một lần nữa đưa tay ra kéo mái tóc mềm mại của cô: “Cho nên ý của em là, em cũng rất muốn được học cùng một trường đại học với anh có đúng không?”

 

Phó Mặc Hằng gật đầu: “Đương nhiên rồi, lúc còn nhỏ chúng ta đã nói rồi mà, đợi đến khi lớn lên sẽ cùng học một trường đại học.”

 

Cố Đình Xuyên nhìn cô gái vừa xinh đẹp vừa thuần khiết ở trước mặt, ánh mắt tối đi một chút, giọng nói trở nên nghiêm túc.

 

“Chẳng qua chỉ là vì hứa hẹn lúc còn nhỏ thôi sao?”

 

“Bùm!”

 

Lúc này, trên không trung ở trong sân của nhà họ Phó, pháo hoa nổ ra khắp bầu trời, đủ mọi màu sắc sáng trưng, rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.

 

Ánh mắt và sự chú ý của Phó Mặc Tranh đã bị thu hút, chỉ vào pháo hoa ở trên bầu trời, hưng phấn nói.

Bình Luận (0)
Comment