Vợ Yêu Của Tổng Tài (Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh)

Chương 982

Chương 982:

 

Phó Mặc Tranh lại tỏ vẻ lấy lòng nói với anh ta: “Anh Thịnh à, nếu anh muốn ăn đùi gà, lần sau em sẽ gọi cho anh một phần nha”

 

Thịnh Hoài Nam cong môi cười nói: “Con bé này biết điều đấy, có tương lai.”

 

Phó Mặc Tranh nhỏ giọng ậm ừ: “Nhưng… anh phải giúp em theo đuổi Lâm Bạc Thâm”

 

“Ây da, việc này đơn giản thôi mà, trao đổi bằng một cái đùi gà, chốt đơn”

 

Phó Mặc Tranh cảm thấy bản thân rất có thành tựu.

 

Lần trước Diệp Duy tặng cô ấy một cuốn sách có tên “Bí kíp cua trai”, trong đó có ghi một phương pháp chính là nếu muốn theo đuổi một người thì việc đầu tiên phải mua chuộc được người gần gũi với chàng trai đó nhất.

 

Cô ấy cảm thấy cô ấy làm rất thành công, đồng thời cũng cảm thấy khoảng cách theo đuổi Lâm Bạc Thâm lại tiến thêm một bước xa nữa rồi.

 

Lâm Bạc Thâm tắm rửa xong, khi đi ra thì thấy Thịnh Hoài Nam và Phó Mặc Tranh đang trò chuyện rất vui vẻ.

 

Khuôn mặt đẹp trai người đàn ông lập tức xụ xuống một cách khó hiểu Phó Mặc Tranh thấy anh ta đi ra thì lập tức nhìn anh ta nói: “Anh mau tới ăn cơm đi, nếu không để nguội sẽ mất ngon”

 

Lâm Bạc Thâm ngồi vào vị trí bên cạnh Thịnh Hoài Nam, Phó Mặc Tranh đẩy cái đùi gà kia đến trước mặt anh ta nói: “Đây là món ăn em cố ý mua cho anh trong nhà ăn ở trường học đấy”

 

“Tôi không thích ăn đùi gà.”

 

Phó Mặc Tranh vội vàng hỏi: “Vậy anh thích ăn cái gì?”

 

Thịnh Hoài Nam liếc nhìn người đàn ông mất tự nhiên ở bên cạnh, hừ một tiếng, sau đó dùng chiếc đũa kéo cái hộp nhựa kia lại chỗ mình rồi nói: “Mặc Tranh à, em đừng nên cưng chiều loại đàn ông như cậu ta, cậu ta không ăn thì để anh ăn!”

 

Ngay vào lúc đôi đũa của Thịnh Hoài Nam đụng tới cái đùi gà kia thì đột nhiên Lâm Bạc Thâm dùng đũa chặn đôi đũa kia của anh ta lại.

 

Hả, Thịnh Hoài Nam thấy vậy thì lại dùng giọng điệu trêu tức nói: không phải cậu đã nói mình không thích ăn đùi gà sao?”

 

Lâm Bạc Thâm cứng ngắc mở miệng nói: “Không thích ăn cũng không thể để cậu nhặt của hời”

 

“Có còn là anh em nữa không vậy?”

 

Phó Mặc Tranh thấy Lâm Bạc Thâm gắp cái đùi gà kia vào trong chén, trên khuôn mặt nhỏ của cô ấy lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

 

Hai người đàn ông đang ăn cơm, Phó Mặc Tranh nhìn không gian của Sở Luật Sư này một lúc rồi hiếu kỳ nói: “Đúng rồi, tại sao lại phải thuê hai vệ sĩ đứng ở trước cửa Sở Luật Sư vậy?”

 

Nhìn thật đáng sợ.

 

Thịnh Hoài Nam nói: “Gần đây bọn anh tiếp nhận một vụ án khó nuốt, bọn anh là bên nguyên đơn, bên bị đơn có chút thế lực ở Đế Đô, bọn anh sợ bị họ trả thù sau lưng cho nên mới sai hai vệ sĩ từ nhà anh tới để bảo vệ an toàn cho bọn anh”

 

Từ nhỏ Phó Mặc Tranh đã sống dưới sự bảo vệ hoàn hảo của nhà họ Phó, cho nên mặc dù từng bị kẻ xấu bắt cóc nhưng cô ấy vẫn chưa từng gặp qua những chuyện đen tối của xã hội.

 

Cô ấy lo lắng hỏi: “Có nguy hiểm đến tính mạng không?”

 

Thịnh Hoài Nam không nhịn được muốn trêu ghẹo cô ấy, anh ta nói: “Nếu làm không cẩn thận, anh và Bạc Thâm đều sẽ bị đâm nhập viện đấy”

 

Sau khi nghe anh ta nói vậy, khuôn mặt nhỏ của Phó Mặc Tranh lập tức trắng bệch.

 

Lâm Bạc Thâm lạnh lùng liếc xéo người anh em của mình, sau đó nói: “Cậu có hơi sức ngồi đây nói bậy thì chỉ bằng nhanh chóng ăn cơm cho xong rồi sửa soạn lại lời chứng một lần nữa đi”

 

“Hứ, sao căng thẳng quá vậy, lo lắng tôi dọa sợ bảo bối nhỏ của cậu sao?”

 

Phó Mặc Tranh ngồi ở bên cạnh nghe vậy lập tức bị sặc ho khan hai tiếng.

 

Sau khi hai người ăn cơm xong, Phó Mặc Tranh xách hộp cơm đứng dậy, trước khi đi về cô ấy nói: “Hai người tiếp tục làm việc đi, em trở về trường đây”

 

Lâm Bạc Thâm liếc nhìn ra ngoài thì thấy trời đã tôi đen.

 

Sở Luật Sư ở Quân Thành không nằm trên đoạn đường đông đúc, bởi vì giá đất của nơi này khá rẻ. Nhưng đoạn đường này hơi xa, người ở xung quanh đây cũng thuộc dạng phức tạp, đi lại nơi này vào buổi tối rất không an toàn.

 

“Chờ một lát đi”

Bình Luận (0)
Comment