Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn

Chương 37

Tiểu Bạch ngồi dựa vào giường, khẽ tỳ lên tay Tiểu Vy. Còn Tiểu Hắc ngồi bên cạnh, ánh mắt màu lam nhạy bén vẫn dõi theo nàng ở trên giường bệnh. Bạch Tiểu An ngồi trên ghế, tay gọt quả táo nói:

- Tiểu Vy à! Hôm nay là sinh nhật của em. Lãnh Phong bây giờ không thể đến thăm em được, vậy chị ngồi ở đây nói chuyện với em nhé?

Không có tiếng trả lời, Tiểu An cười nhẹ. Lãnh Phong sáng nay có việc đột xuất ở công ty nên đi gấp, từ trước hắn đã ủy nhiệm Lạc thị cho Khải Bình cùng Lục Quân phụ trách, một thân ở lại đây chăm sóc nàng. Cư nhiên hôm nay có việc ở Lạc thị, cũng không thể trách hắn.

Tiểu Bạch dụi dụi vào tay Tiểu Vy, rên ư ử nhìn nàng. Thật lạ, thường thì chúng ham chơi lắm, sao hôm nay nàng đưa đến lại ngoan ngoãn như vậy?

- Gâu!! - Tiểu Hắc một thân màu đen tuyền nhảy chồm lên người Tiểu An.

Cô vô tình đánh rơi táo, bụng sẽ đuổi chúng ra ngoài. Thấy ánh mắt nàng từ nơi xa xăm nào đó đã quay trở về, dõi theo cô đang nhặt quả táo. Sắc mặt Tiểu An trắng bệch, cô vội chạy ra ngoài gọi lớn:

- Bác sĩ! Bác sĩ!

- Lạc tổng! Như vậy có ổn không? - Trợ lý đứng bên cạnh sợ hãi nhìn hắn. Hắn cầm tư liệu lâu như vậy, liệu có điều gì sai sót? Cô dù làm cho hắn gần một năm nay nhưng vẫn không thể hiểu được tính của tổng tài. Hắn xem lâu như vậy? Nếu sai sót bị đuổi sẽ sao đây?

Hắn tay cầm tư liệu, hình ảnh của Tiểu Vy cứ hiện diện lên trong đầu. Thực sự, hắn bây giờ rất muốn gặp nàng. Không xem nội dung bên trong, hắn tùy tiện đưa tay lật sang tờ khác, vẫn trầm ngâm khác thường.

- Ding! - Chuông điện thoại vang lên, hắn nhấc máy.

Duy nhất một câu nói vang lên, sau đó là tiếng ngắt điện thoại. Sắc mặt hắn trắng bệch vội đứng dậy:

- Rầm!

- Lạc tổng... tôi làm gì sai sao? - Cô trợ lý đứng đối diện, sắc mặt kinh hãi nhìn hắn. Ôi, sắc mặt Lạc tổng như vậy, phải là cô sắp bị đuổi?

- Tư liệu này ổn rồi! Cô thu xếp rồi hoàn thành nốt đi! - Lãnh Phong lấy áo khoác, vội nới lỏng cà vạt đi nhanh ra ngoài.

Đám nhân viên bên ngoài thấy Lạc tổng vội vàng như vậy cũng nhanh chóng dẹp đường cho hắn. Sắc mặt tổng tài như vậy, ắt rằng Bạch tiểu thư đang có chuyện a?

Lãnh Phong khởi động xe lái hướng đến bệnh viện lớn. Trong đầu nhớ lại câu nói vừa nãy trên điện thoại:

" - Tiểu Vy đã tỉnh! "

Tiểu Vy đã tỉnh, nàng đã tỉnh! Cuối cùng nàng cũng quay lại với hắn! Hắn mừng rỡ, ý nghĩ muốn gặp nàng càng mạnh mẽ hơn, nhấn ga phóng đến bệnh viện.

- Đường Hi! Tiểu Vy đâu?

- Anh Phong! Bác sĩ nói cô ấy đã qua! - Đường Hi vui mừng ôm Lục Quân bên cạnh nói với hắn.

Đẩy cửa bước vào, hắn nhìn thấy Tiểu Vy nằm trên giường. Những dụng cụ truyền đã được thu dọn sạch sẽ, hắn mím môi, bước từng bước tới phía nàng. Bàn tay hắn có chút run rẩy khẽ chạm vào khuôn mặt nàng nói:

- Vy Vy...?

Tiểu Vy nửa nằm trên giường bệnh, nghe tiếng của hắn vội ngước mắt lên nhìn. Bàn tay run rẩy chạm vào mặt hắn, giọng nói khô khan vang lên:

- Phong...

- Vy! - Hắn cười, vội kéo nàng ôm vào lòng. Là nàng, thật sự là nàng! Hắn đã chờ đợi ngày này hơn một năm! Sao nàng không tỉnh lại sớm hơn? Sao có thể để hắn đợi chờ suốt một năm chứ?

- Phong! Em đâu làm sao đâu? - Tiểu Vy cười gượng, vòng tay lên ôm cổ hắn.

- Ừ.. - Hắn tăng thêm lực đạo ôm chặt nàng vào lòng.

- Phong.. Những ngày qua thỉnh thoảng.. em vẫn nhận thấy anh.. Thực xin lỗi... - Tiểu Vy nức nở.

- Đừng khóc! Vy Vy! Anh ở đây! - Hắn nhắm mắt. Càng thêm ôm chặt nàng. Hắn thật sự rất nhớ cảm giác này. Thực sự...

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Tiểu Vy nằm trong lòng hắn, giọng nói có chút mệt mỏi:

- Thì ra em như vậy, khá thảm họa a! Vậy là giờ em đã 25 tuổi rồi! Còn anh là 29 tuổi! Eo..

- Sao chứ? - Hắn cười, đưa tay vuốt tóc nàng.

- Anh thực không dám nói là 29 tuổi a! Em nghe mấy nữ nhân nói về anh rất tốt đẹp. Họ còn muốn bước vào thánh đường cùng anh a!

Hắn nhìn con mèo nhỏ trong lòng, khẽ mỉm cười:

- Ghen?

- A! Anh thật xấu! - Nàng hậm hực nói.

- Thật sự lúc đó anh rất đau. Anh nghĩ em sẽ bỏ anh đi.. - Hắn cười.

- Vậy a! Nếu em đi thật anh sẽ ra.. Á!! - Nàng chưa kịp nói hết câu thì đã bị hắn cốc vào đầu một cái thật mạnh.

- Ngốc! Ai cho em nói vậy? - Hắn tức giận nhìn nàng.

- Không! Không! Em sẽ không bỏ anh đi a! Em yêu anh nhất mà! - Nàng ngồi lên đùi hắn, hai tay vòng qua cổ hắn làm nũng.

- Vậy nếu có con, em yêu ai?

- Ơ! Em không yêu con thì yêu ai? Anh bị sao vậy? - Tiểu Vy không nhịn được cười, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên trán hắn nói.

Nha đầu này! Mới tỉnh dậy được vài ngày mà có thể khôi phục nhanh vậy sao? Hắn phải nghĩ nàng sẽ ôn nhu, ngoan ngoãn theo hắn chứ? Ai nghĩ đâu được cô nhóc này nằm trong viện quậy phá mấy ngày liền rồi đâm ra chán đòi về nhà?

- Tùm!!!

Hắn giật mình, nhìn trong lòng mình trống rỗng. Vội đứng dậy gọi nàng:

- Vy! Em lại trốn đi đâu?

- Con mèo chết đảm! Mày may mắn trốn được lúc trước còn bây giờ thì đừng hòng! - Chẳng bao lâu sau, nàng một thân ướt sũng chạy ra, tay cầm cán chổi hằm hằm đuổi theo một con mèo nào đó.

- Vy! - Lãnh Phong nhíu mày. Nàng mới hồi phục, cứ như vậy sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Mà hắn chắc rằng tiếng nước vừa nãy là nàng bị rơi xuống hồ. Một thân ướt như kia mà!

- Á!!! Tùm!!! - Tiểu Vy đến gần hồ, bỗng bị một lực từ đằng sau đẩy xuống. Chưa kịp phản ứng đã bị rơi xuống hồ rồi.

- Nha đầu! Còn dám? - Hắn đứng ở trên bờ nhìn nàng.

- Oa! Là anh a? Kéo em lên!

- Em tự lên như thế nào thì cứ thế áp dụng! - Hắn đứng trên bờ, sắc mặt trầm xuống.

Nàng chu môi, hậm hực nhìn hắn. Đáng ghét! Sao lại đẩy nàng xuống?

- Sao?

Tiểu Vy không nói, liền cởi đồ ra, ném bộ váy ướt sũng kia vào hắn.

- Hứ! Không thèm! Bơi luôn!

Lãnh Phong nhíu mày chặt hơn, ném bộ váy kia xuống. Thuận tay cởi luôn áo sơ mi trắng ra.

- Anh làm gì? - Nàng nhíu mày.

- Chẳng phải em muốn bơi sao? - Hắn cười.

- Vậy thì bơi! - Cởi xong áo, hắn nhảy xuống.

Tiểu Vy hốt hoảng, hắn chân dài tay dài, chẳng mấy chốc đã đến bên chỗ nàng. Một tay kéo nàng ôm vào lòng. Chưa kịp phản ứng, nàng vừa mở miệng bụng hét lên thì đã bị hắn chặn lại bằng nụ hôn.

- Này!

- Một chút thôi! Anh thực rất nhớ em!

Khải Bình cùng Tiểu An đi từ trong vườn ra, thấy cảnh tượng kia ở bể bơi. Khải Bình nói:

- Này! Muốn làm thì vào nhà đi! Tiểu Vy thân thể vốn yếu không chịu được nước lạnh đâu! Hơn nữa tớ nhìn thấy hết rồi đấy!

Hắn nhíu mày vội kéo Tiểu Vy ra. Nàng lúc nãy đã đem đồ bỏ một chỗ, hắn hiểu ngay được ẩn ý của Khải Bình. Hắn ôm nàng vào lòng cho khuất tầm mắt anh, quay ra nói lớn:

- Biến đi dùm đi! Sao cậu không lì trong phòng như Lục Quân với Đường Hi kia hả?

- Tiểu An à! - Nàng thấy Tiểu An đứng ở kia, vội vùng ra khỏi lòng hắn, bơi gần đến bờ.

Lãnh Phong nhíu mày. Có đời nào hắn cho tên hỗn đản kia nhìn thấy? Vội đưa tay kéo nàng lại nói:

- Em làm gì?

- A! Em là muốn lên! - Nàng nhìn hắn. Quái, chứ cứ ở đây mãi à?

- Theo anh! - Lãnh Phong kéo chiếc áo sơ mi khoác lên người nàng. Một thân vận quần dài ôm nàng lên.

- Ai da! Hôm nay thật đẹp! - Khải Bình sờ sờ mũi, tỏ vẻ tiếc nuối.

Lãnh Phong tất nhiên hiểu được ẩn ý của anh, vội nói một câu không nể nang:

- Tiểu An! Có cơ hội cùng tôi?

- Này! Ý gì? - Trong dự đoán của hắn, Khải Bình vươn tay ra chặn trước Tiểu An, nhíu mày nhìn hắn.

- Tùy thôi! Đi nào Vy Vy!

Tiểu Vy còn đang ngắm mình mặc áo sơ mi của hắn. Áo hắn thật lớn a! Che hết cả hai phần thân thể nàng. Cũng khá thoải mái. Nàng từ xưa vốn thích mặc áo sơ mi của nam nhân, vốn con gái mặc áo của nam nhân nhìn sẽ rất đáng yêu a.
Bình Luận (0)
Comment