Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn

Chương 58

Tiểu Vy tỉnh dậy, khẽ cử động eo đau nhức.

Đều là tại tên nam nhân chết tiệt kia! Ép nàng quá đáng mà!

Nàng xoay người, phát hiện chỗ nằm bên cạnh đã lạnh băng, hắn đã đi lâu rồi.

Nàng chuẩn bị xong xuôi mới bước xuống lầu, trên tay không quên cầm hộp xếp hình hôm qua.

- Quản gia Bình, Phong đâu?

Bà quản gia đứng dưới cầu thang cung kính cúi đầu nói:

- Tiểu thư, ngài ấy đã đi từ sớm rồi.

Thật lạ! Thường ngày hắn sẽ ép nàng dậy sớm để đến công ty, sao hôm nay lại không như vậy?

- Tiểu thư, ngài ấy nói lát nữa tiểu thư đến công ty.

- Quản gia Bình, bà.. có biết anh ấy nói đến làm gì không?

Quản gia Bình không cần nghĩ, lịch sự nói:

- Tiểu thư, ngài ấy chỉ dặn với tôi như vậy. Nếu không có việc gì, vậy tôi đi trước tiểu thư. – Nói xong, bà lui về phía sau rời đi.

Tiểu Vy nhìn bóng lưng bà quản gia rời đi, trong lòng khẽ thở dài, rồi lại quay lại nhìn chiếc hộp trên tay.

- Để sau vậy!

* * *

- Nghe cho kỹ, nếu ông làm cô ấy bị thương, sẽ không yên ổn với tôi đâu!

Nam nhân ngồi khuất trong bóng tối nói vọng ra, nghe qua đầy sự áp bức.

- Ngươi có cần chỉ vì một nữ nhân mà tự hành hạ mình như vậy không?

Người đàn ông đứng trước mặt nam nhân này khẽ nhíu mày. Hắn không hiểu, rốt cuộc tại sao chỉ vì nàng mà hắn lại tự hành mình đến như vậy? Hắn si tình vậy sao?

- Không cần nhiều lời, đi đi! – Từ Trí dựa vào ghế, hai mắt nhắm chặt, mi tâm đau nhức khẽ giật nhẹ.

Hắn thật sự không thể để mất nàng thêm lần nữa. Nếu không được, hắn làm sao sống được? Làm sao hắn có thể chấp nhận ánh mắt sợ hãi cùng cảnh giác kia của nàng được?

Nếu nàng không muốn, hắn buộc lòng phải ép nàng.

Ép nàng ở bên hắn, mãi mãi!

- Nhớ cuộc hẹn của chúng ta, 3 giờ! – Người đàn ông kia xoay người nói.

- Ừm.. Anh ấy có nói thêm gì không? – Tiểu Vy đứng trước mặt tài xế khẽ hỏi.

Tài xế lúc này lắc đầu, thành thật:

- Thưa tiểu thư, ngài ấy chỉ dặn tôi đưa tiểu thư đến, ngoài ra không còn gì thêm.

- Phiền chú.. nói tôi không đi có được không? Hôm nay tôi thực sự không khỏe. – Nàng bày ra khuôn mặt mệt mỏi.

- Cái này.. có lẽ ngài ấy sẽ không vui. – Tài xế tưởng tượng ra khuôn mặt tức giận của ông chủ liền đổ mồ hôi lạnh. Đời nào hắn dám không nghe lời ông chủ?!

- Vậy… được rồi! – Nàng nhìn bộ mặt sợ hãi của tài xế, không cam lòng bước vào xe đi đến Lạc thị.

“Ding!”

Tiểu Vy mở điện thoại, nhìn dãy số lạ, mày liễu khẽ cau lại.

Là ai gọi đây?

- Alô?

Nhưng đầu kia chỉ đáp lại bằng sự im lặng. Nàng trong lòng dù tò mò nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi lại:

- Xin hỏi ai ở đầu bên kia?

- Vy..

- Ai vậy? – Tiểu Vy mày cau chặt lại, vội vàng hỏi. Giọng bên kia thật khàn! Là giọng đàn ông.

- Vy, là anh..

“Két!!!”

* * *

“Ding! Ding!”

- Chuyện gì? – Lạc Lãnh Phong nhấc điện thoại, mở đầu bằng giọng nói lạnh lùng.

- Lạc tổng, có vị tiểu thư tên Hoan Kiều nói muốn gặp ngài! - Ở đầu kia, thư ký dùng giọng cung kính thông báo.

Hoan Kiều?

Hắn nhớ có một lần đưa danh thiếp cho cô ấy khi ở thành phố D. Lần này có việc gì sao?

- Đưa cô ấy vào! – Hắn hướng phía điện thoại ra lệnh, sau đó xoay ghế nhìn khung cảnh thành phố A lúc này.

Đã gần một tiếng, nàng tại sao còn chưa tới?

- Lạc tiên sinh! – Hoan Kiều đứng ngoài cửa khẽ gọi hắn.

Nhìn thấy chiếc ghế chủ tịch quay lại, cô liền cười nói:

- Chào! Tôi là Hoan Kiều, bạn của Tiểu Vy, anh còn nhớ không?

- Tất nhiên! Tôi đã đưa cho cô danh thiếp! – Lãnh Phong bày ra nụ cười lịch sự.

- Ừm.. Tôi vừa đến thành phố A cách đây vài tiếng.. tôi có nhận được điện thoại của Tiểu Vy, nhưng cô ấy… không có trả lời. Tôi đến đây tìm cô ấy, cô ấy không có ở đây à?

Nghe đến đây, nụ cười trên khuôn mặt Lãnh Phong tắt ngấm. Hắn nhíu chặt mày đứng lên:

- Chưa.. Cô ấy chưa đến..

- Vậy, tôi.. sẽ đến sau vậy? – Hoan Kiều lúng túng gãi đầu, nói nhỏ.

- Hoan tiểu thư, phiền cô tôi biết, thời gian cô ấy gọi cho cô, là bao giờ không?

- Ừm.. cách đây khoảng.. 15 phút đi?!

“Choang!!”

Hắn sắc mặt nghiêm trọng, hướng phía ngoài cửa vội vàng chạy đi, không để ý còn Hoan Kiều vẫn ngơ ngác trong văn phòng.

Có chuyện gì với nàng chăng?

- Cái gì? – Khải Bình ngồi bật dậy, tay cầm điện thoại nói lớn.

Hắn cúp máy, nhảy xuống giường, đưa tay lấy chiếc áo sơ mi khoác lên người.

- An, Tiểu Vy có chuyện rồi! – Hắn kéo chăn, lôi thân ảnh nhỏ trong chăn ra.

- Cái gì?! – Tiểu An bị đánh thức, tâm tình không tốt.

- Tiểu Vy gặp chuyện, mau điện cho Lục Quân, nói 10 phút nữa phải có mặt ở Lạc thị! – Khải Bình lấy quần áo đưa cho cô, sau đó tự mình đi vào phòng tắm.

Tiểu An dù mắt nhắm mắt mở đến đâu cũng phải bừng tỉnh, vội lấy điện thoại của hắn, nhấn gọi cho Lục Quân cùng Đường Hi.

Đùa sao?

Tại sao kẻ nào cũng đến tìm tiểu bảo bối của cô mà hại?!

- Alô, Lục Quân? Mau chuẩn bị đi, chúng ta sẽ gặp nhau tại Lạc thị, 10 phút nữa! – Cô cẩn thận nhắc lại lời Khải Bình, mặc lại quần áo chỉnh tề.

“Rầm!”

Tiếng động lớn làm Tiểu Vy bừng tỉnh, mặt đối mặt với người đàn ông trước mặt.

- Ông là ai?

Người đàn ông trước mặt không cao hơn Lãnh Phong, có thể chỉ bằng 1m80, nhưng đáng sợ là ở khuôn mặt ông ta có một vết sẹo đi qua mắt phải đến miệng.

Từ đầu đến cuối vận y phục đen, nhìn qua giống quỷ satan đi tìm kẻ trốn thoát.

Nhưng.. nàng tại sao lại thấy khuôn mặt này rất quen?!

- Tiểu Vy, tôi hiểu lý do tại sao hắn lại quý trọng cô như vậy rồi!

- Ông quen tôi? Rốt cuộc ông là ai? – Nàng lúc này không có sợ hãi, ngược lại nhíu mày chặt hơn.

- Năm đó, tôi thật xin lỗi, đã làm chị cô như vậy! – Tên đàn ông khoanh tay cười quỷ dị.

Năm đó?

Bỗng chốc, tất cả mọi thứ như quay trở về, tràn ngập tâm trí nàng.

Người đàn ông năm đó!

- Là ông! Ông hại chị tôi!

- Thôi nào! Cô ta chẳng phải vẫn sống đó sao? Cô nên cảm ơn tôi vì đã không xuống tay đấy!

- Cảm ơn ông? Cảm ơn ông cái gì? Thả tôi ra! – Nàng giãy giụa, cố thoát khỏi còng tay.

- Cô biết ai sai tôi bắt cô không? – Tên đàn ông lui lại, thân hình chìm trong bóng tối, chỉ để lại âm thanh quỷ dị.

- Không biết! Cái gì tôi cũng không biết! – Nàng bán sống bán chết lắc đầu.

- Là Trần Từ Trí!

Khoảnh khắc, Tiểu Vy ngưng lại giãy giụa, ánh mắt trừng lớn nhìn về phía góc tường – nơi tên đó đang đứng.

Trần Từ Trí?

Là anh ta?

- Cô biết không, anh ta từng bị tâm thần, vì cô!

- Tôi?

Tâm thần? Lãnh Phong chưa bao giờ nói Từ Trí bị tâm thần với nàng.

Nhưng nếu hắn bị tâm thần, tại sao vì nàng?

- Đủ rồi! Ra ngoài đi! – Lúc này, cánh cửa gỗ mở ra, một người đàn ông cùng chất giọng khàn khàn vang lên.

Tiểu Vy khẽ nheo mắt lại quan sát dung mạo người đàn ông kia, nhưng hết thảy đều thất bại, từ lúc hắn vào đến lúc tên người đàn ông kia đi ra, hắn vẫn luôn chìm mình vào bóng tối.

Nhưng nàng biết, giọng kia, là giọng nói qua điện thoại lúc nàng ở trên xe.

- Anh là ai?

Từ Trí cười buồn nhìn nàng.

Nàng vẫn giả bộ mạnh mẽ như vậy, nhưng thật ra, nàng rất yếu đuối. Nàng yếu đuối từ trong ra ngoài, cả lớp vỏ bọc mạnh mẽ kia cũng vậy...

- Em không nhận ra anh sao? Em hận anh đến như vậy à?

- Anh là Từ Trí?

Người đàn ông kia im lặng không nói. Tiểu Vy kinh hãi, nàng đưa tay không bị khóa lên che miệng.

- Người kia nói, anh bị bệnh tâm thần?

Vẫn im lặng. Tiểu Vy lúc này bị dọa sợ thực sự, đưa tay còn lại kéo mạnh khóa còng.

Nàng dùng lực quá mạnh, trên tay phải in hằn rõ vết còng, còn tay trái bị rạch một đường, chảy máu.

- Đừng như vậy! Em bị thương. – Từ Trí vội xông đến, kéo tay nàng lên quan sát.

- Không! Không nên động vào tôi! – Tiểu Vy vì bị dọa sợ, nức nở.

Từ Trí nhìn nàng, trong lòng nặng trĩu. Bàn tay run run đặt lên má nàng, giọng nói khàn khàn vang lên:

- Em nói vậy, như thể tôi là ác quỷ…

- Đúng! Anh là ác quỷ! Anh một lần bỏ rơi tôi, mặc tôi đau đớn. Anh một lần suýt hại chết tôi, mặc tôi suốt một năm ròng rã chìm trong tình trạng thừa sống thiếu chết. Anh rốt cuộc, còn muốn gì ở tôi? – Nàng hét lên. Nước mắt rơi xuống bàn tay hắn, bỏng rát.

- Thì ra, em sợ anh đến như vậy sao? – Từ Trí cảm nhận khuôn mặt mình ướt dần, trái tim đau đớn, quặn lại từng hồi.

- Phải! Tôi sợ anh! Tôi sợ anh còn hơn sợ chết! – Nàng gật đầu, nước mắt vẫn rơi xuống.

Hắn từng nói yêu nàng, rồi lại lên máy bay rời đi nơi khác, nàng ngu ngốc ý muốn tự sát.

Nàng yêu người khác, hắn quay về, nói yêu nàng, nàng không cẩn thận bị hắn hại suýt chết.

Hắn rốt cuộc là như thế nào?

Từ Trí sau một hồi định thần lại đau khổ, khẽ mở mắt nói:

- Em có muốn biết tại sao Lạc Lãnh Phong vẫn chưa cưới em không?
Bình Luận (0)
Comment