Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn

Chương 9

Sáng sớm, Tiểu Vy tỉnh dậy đúng thời gian theo đồng hồ sinh học. Ngạc nhiên tột cùng vì nơi mình tỉnh dậy không phải phòng mình. Nhìn quần áo la liệt dưới sàn, kèm theo thứ đồ 37 độ nằm bên cạnh nữa. Nhớ lại cảnh kích tình đêm qua, nàng vớ đại chiếc gối bên cạnh. Làm cho lịch sử huy hoàng ngày hôm đó lại tiếp diễn...

- Bộp!!!! - Vâng, Lãnh Phong lại một lần nữa bị chiếc gối đập vào đầu (=.= )

- Ahh! Vy Vy.. em có đánh bao nhiêu thì vẫn vậy thôi. Gối này không cứng như đá ở trong Bác Kỷ đâu...- Hắn không động đậy, giọng nói lười nhác với nàng.

- Hừm!! Được! - Nàng cười gian xảo, hít một hơi thật sâu

- Này! Em định làm gì? - Thấy nàng cười, Lãnh Phong khẽ rùng mình. Nàng nháy mắt nhìn hắn.

Ngay sau đó, cả Lạc trạch đang yên tĩnh thì bị phá vỡ bởi tiếng thét chói tai của phụ nữ trong phòng Lạc thiếu. Quản gia Bình cùng nhân viên bên dưới nghe tiếng thét đều chạy vội lên

- Lạc thiếu! Tôi nghe tiếng thét của tiểu thư trong phòng ngài..Mọi chuyện ổn không thưa ngài?

- Đi đi! - Hắn nhìn nàng, không thèm đếm xỉa đám người ở ngoài cửa. Ở dưới thân hắn xong giờ thoát ra rồi còn làm càn?

Nghe tiếng bước chân bên ngoài khuất hẳn. Hắn xoay người nàng lại, bàn tay lớn giữ eo nàng, tay còn lại giữ tay phải nàng, đôi mắt thâm sâu nhìn nàng nói:

- Em dám làm vậy?

- Làm gì chứ? Chán ghét anh! Kinh tởm anh! Đồ đáng ghét! - Tiểu Vy vừa la, liên tục đấm vào lồng ngực hắn bằng tay còn lại.

- Gì? - Hắn cười, tiếp tục đưa tay giữ chặt hai tay nàng:

- Em nên nhớ, anh muốn em, đó là điều tất yếu.

- Không! Không thích chút nào! Anh là đồ xấu xa! Anh bỏ gì vào viên chocolet? - Nàng hờn dỗi nhìn hắn

Lãnh Phong đưa tay vén mấy sợi tóc loạn trên mặt nàng, cười tà

- Một ít gia vị thôi... Em nên nhìn lại hoàn cảnh em bây giờ đi..

Nàng giật mình, nghe hắn nói vậy, có ý gì? Nàng không có mặc đồ, mà hắn lại là ở trên...

- Có ý gì?

- Sẽ không ngại gì, em mê người vậy, ai ngăn được anh...

- Nè.. nè... Anh làm gì vậy? Này.. Lãnh Phong!!

************************************************************

- Cô Selly! Thật xin lỗi! Nhưng chúng tôi không thể giúp được cô!

- Anh nói vậy là sao? Tại sao vậy? - Sally đứng dậy, nhìn nam nhân đối diện

- Cô Selly! Cô mới vào ngành giới trí chưa được bao lâu. Hôm qua cô lại đắc tội với Bạch tiểu thư. Chúng tôi không đủ thế lực để ngăn cản được ngài Bạch và ngài Lạc. Giờ tôi có cuộc họp! Mời cô ra về cho! Cảm ơn! - Người đàn ông vẫn cầm tập tài liệu, không hề nhìn Selly từ đầu đến cuối.

Selly ra ngoài. Tức tím mặt, nắm chặt tay nàng nói

- Ả ta là gì chứ! Bạch Tiểu Vy, cô đợi đấy! Sẽ có ngày tôi cho cô biết thế nào là nỗi nhục!
Bình Luận (0)
Comment