Vợ Yêu Được Cưng Chiều Đến Tận Trời Của Chủ Tịch Mộ

Chương 14

Translator: Wave Literature

Mặc dù cô ấy biết sẽ có một ngày họ gặp lại nhau nhưng cô ấy cũng không ngờ ngày ấy lại nhanh đến thế.

Gần đến giờ cao điểm, mọi người đang tụ tập quanh quảng trường New Era. Tất cả đều vội vã, họ hơi cúi xuống và bước nhanh qua làn gió nhẹ nhàng, nhanh chóng bước xuống đường phố đông đúc.

Người cao nhất Hàn Nhất Phong cứ đứng sừng sững trong đám đông. Khuôn mặt lạnh lùng của anh ấy vẫn toát lên vẻ đẹp trai nổi bật hơn bao giờ hết. Sự khác biệt duy nhất từ ba năm trước là sự trưởng thành của anh ấy.

Tịch Hạ Dạ tự nhủ, "Sẽ chẳng có gì to tát nếu cô không hướng mắt về phía người đàn ông ấy."

Cô ấy dời tầmmắt và tập trung vào tài liệu trên tay của mình. Khi cô cố quay đi và hành động như thể cô không thấy ai thì có ai đó gọi và ngăn cô ấy lại.

"Hạ Dạ!"

Hạ Dạ đã dừng lại và giữ chặt các tài liệu. Ngón tay cô ấy run lên và cô ấy nở nụ cười cay đắng rồi tiếp tục tiến về phía trước. Trợ lý của cô ấy đã thấy chuyện xảy ra và không nói gì cả, cô đi theo một cách trung thành.

Biểu hiện của Hàn Nhất Phong như chết lặng. Anh nhanh chóng cố đuổi theo để bắt kịp và giữ lấy vai Hạ Dạ. "Hạ Dạ! Dừng lại, chúng ta có thể nói chuyện một chút nào!"

Cuối cùng, Hạ Dạ đã phải ngừng lại. Cô nhìn lên người và mỉm cười, nhưng giọng nói của cô nghe có vẻ khô và khàn. "Chúng ta còn gì để nói nữa sao?"

Giọng cô nghe bình tĩnh và kiềm nén. Cô hất vai khi Hàn Nhất Phong vẫn nhìn và cố giữ tay trên vai cô. Cô đóng sắp tài liệu trên tay và giao nó cho trợ lý của mình.

"Hãy cẩn thận với phần cuối của dự án. Làm một nghiên cứu thị trường mới vào sáng mai và đưa nó cho tôi vào thứ hai tuần tới. Còn nữa, hãy gửi cho tôi giai đoạn thứ ba của dự án Dinh thự Grand Waves. Tôi cần nó vào sáng mai".Tịch Hạ Dạ chỉ dẫn rất đơn giản.

"Vâng tôi biết rồi, Giám đốc Tịch!"

Trợ lý Hiểu Mỹ gật đầu. "Giám đốc Tịch, Tiểu Hồng đã gửi dữ liệu của Imperial Entertainment City qua đây. Xin hãy xem qua nó!"

Hiểu Mỹ đã đưa tài liệu trên tay cho Hạ Dạ.

Hạ Dạ lấy nó rồi nhìn một lúc. Cô ấy đọc lướt qua nó rồi gật đầu. "Mmm, có vẻ ổn. Hôm nay vậy là đủ rồi. Hãy gửi đồ về văn phòng. Lấy xe lại đây."

Cô đã đóng tài liệu và đưa chìa khóa cho Hiểu Mỹ.

"Vâng thưa Giám đốc Tịch!"

Cô ấy đã thay đổi rất nhiều trong ba năm qua.

Một Tịch Hạ Dạ lạc quan đã không còn tìm thấy nữa. Điều thay thế hiện tại là vị thế và sự câm thù của cô. Cô ấy toát lên vẻ của một người độc lập và chắc chắn.

Hàn Nhất Phong nhìn xuống cây đèn đường lạnh giá, rồi liếc nhìn cô gái. Sau khi suy nghĩ, anh tiến đến chỗ cô.

"Hạ Dạ, anh thừa nhận anh đã phản bội em trong quá khứ"

Anh ta dừng lại đằng sau cô và nhìn hướng cô đối mặt. Bầu trời bên ngoài rất tối, với những đám mây dày che phủ nó. Nó có vẻ xám xịt. Anh chớp mắt, rồi thở dài, "Xin lỗi Hạ Dạ...Nếu điều này có thể làm em cảm thấy tốt hơn, tôi hy vọng em không đổ lỗi cho ai khác...Cứ cho đó là lỗi của tôi."

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi cảm thấy rất nhiều áp lực lên ngực cô nặng nề hơn và cô ấy suýt nữa đã ngất đi.

Tuy nhiên, bản năng kiêu hãnh và cứng rắn của cô ấy sẽ không bao giờ cho phép cô ấy bộc lộ điểm yếu trước mặt người khác. Cô cười nhưng không hề nhìn vào anh ta mà ngước lên nhìn lên bầu trời xám tối. "Tôi cũng nghĩ mình như bao nhiêu người khác anh sẽ hỏi tôi: "Xin chào, em khỏe không?"nhưng có vẻ là …

Cô ấy không muốn nghĩ về kẻ phản bội đó nữa. Cô ấy không muốn sống lại nỗi đau mà cô ấy đã trải qua suốt những năm qua. Cô không muốn biết gì về họ, nhưng trái tim cô ấy vẫn cảm thấy như những đám mây xám kia. Nếu không có mưa xối xả hay lốc xoáy mạnh, nó sẽ không biến mất.

Tịch Hạ Dạ, mày đánh giá quá cao quyết tâm của mày rồi.

Sao mày lại buồn chứ?

Vì mày không bao giờ thôi quan tâm.

Tại sao?

Mày không chắc ư.

Cô hít một hơi và quay lại để nhìn vào bóng tối bên dưới và nhận ra bầu trời đã trở nên tối tăm hơn. Những trụ đèn đường bắt đầu sáng lên, ánh sáng chói lóa và không cân bằng dường như cô đơn trên mặt đất.

Cô ấy nhìn đám đông đi quanh quảng trường và thở phào, "Tôi thật sự muốn...Chúng ta chưa từng biết nhau...và tôi chưa từng gặp anh. Và ít nhất, tôi sẽ không phải chịu đau khổ."

Cô quay đi và đi về phía hàng đèn đường. Cô không nhìn anh ta, dáng người mảnh khảnh bước qua đường phố buổi tối."Tôi đã buông tay rồi. Chúng ta là người lạ kể từ bây giờ, nên xin anh đừng bao giờ làm phiền tôi nữa và tôi cũng sẽ không phiền đến hai người!"

Cô để lại cho anh ta những lời này và hình bóng cô dần khuất xa sau giữa những ngọn đèn đường cô đơn như một cơn gió.

Khi Hàn Nhất Phong nhìn cô từ từ biến mất khỏi tầm nhìn, anh cảm nhận được thứ gì đó trong lồng ngực như thể nó đang rời bỏ anh ta. Anh nắm chặt hai tay như đang cố nắm lấy cái gì đó, nhưng hai tay anh trống rỗng. Anh ta không thể giữ được bất cứ thứ gì.

Anh ngước lên những ánh đèn đường cô đơn và đột nhiên nhớ lại nhiều thứ.

Nhiều năm trước, một cô gái có hai vé xem phim đứng dưới ánh đèn đường và chờ anh cả đêm chỉ để mời anh đi xem phim.

Từ rất lâu, rất lâu rồi, cô gái đó đã đi cả ngàn dặm xuyên qua thành phố chỉ để đưa cho anh ấy đĩa CD có chữ kí của Eason Chan.

Rất lâu, rất lâu rồi.

Lúc đó mọi chuyện rất đơn giản. Họ không có lỗi.

Anh rất biết ơn những gì cô ấy đã làm cho anh. Trong thời gian ở nước ngoài, anh thỉnh thoảng nhờ bạn bè dò la tin tức cô ấy và thấy nhẹ nhõm khi biết cô ấy vẫn khỏe mạnh.

Lòng biết ơn không phải tình yêu. Nhiều người có thể dành lòng biết ơn cho người khác, nhưng không phải tình yêu của họ. Anh ta chỉ có thể xin lỗi Tịch Hạ Dạ.

Tuy nhiên, khi anh ấy thấy cô quay lưng lại với anh và bỏ đi, anh ấy cảm nhận được nỗi buồn bên trong anh vẫn dày xé, cảm giác như anh vừa mất một thứ rất quan trọng, một thứ mà anh ấy không bao giờ có thể tìm lại một lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment