Vợ Yêu Được Cưng Chiều Đến Tận Trời Của Chủ Tịch Mộ

Chương 37

Translator: Wave Literature

Phòng của Tịch Ký Dương nằm ở trên tầng hai. Trong trí nhớ của cô, rất nhanh Tịch Hạ Dạ tìm thấy căn phòng. Khi cô đi qua hành lang, một vài người hầu đã sốc, tuy nhiên cô đều tảng lờ họ đi.

Tịch Hạ Dạ đứng bên ngoài phòng của Tịch Ký Dương một lúc lâu rồi mới đưa tay ra để gõ. Tuy nhiên, khá lâu sau không có bất kỳ phản ứng nào, nên cô đành đẩy cửa bước vào.

Toàn bộ căn phòng có vẻ hơi tối.Tịch Hạ Dạ đứng ở cửa để nhìn một lúc lâu trước khi mắt cô thích nghi với bóng tối. Sau đó, cô lướt qua căn phòng và cuối cùng, mắt cô rơi xuống chiếc ghế tựa trước ô cửa sổ được thiết kế theo phong cách Pháp.

Cô suy nghĩ một lúc rồi cẩn thận bước qua.

Thật vậy, trong chiếc ghế tựa, cô thấy Tịch Ký Dương đang ngủ say với đôi mắt nhắm nghiền.

Dáng người gầy gò và mái tóc màu xám của ông khiến ông trông có chút vàng vọt và xanh xao. Hơi thở của ông cũng không được êm lắm. Toàn bộ thể trạng giống như một ngọn nến đang cháy trong gió; đôi khi nó vẫn còn, đôi khi bị dập tắt như thể có khả năng tắt bất cứ lúc nào.

Khi nhìn thấy ông nội như thế, cô ngay lập tức cảm thấy lòng ngực như bị ai đó bóp chặt, có vị đắng trào lên từ cổ họng. Ngực cô đau nhói, lúc này cô chỉ có thể quay đi và chớp mắt cay đắng.

Một lúc sau, cô đặt món đồ trong tay xuống và lấy chăn từ ghế sofa che cho ông nội. Tuy nhiên, ngay khi cô đứng dậy, đột nhiên giọng nói mỏi mệt của Tịch Ký Dương vang lên bên tai cô.

"Ông đã nghĩ cháu sẽ chẳng bao giờ trở lại cơ đấy"

Khi nghe điều này, Tịch Hạ Dạ hơi giật mình. Cô ngước nhìn Tịch Ký Dương, dừng lại, rồi gượng cười. "Cháu chỉ muốn quay lại và nhìn ông mà thôi. Chúc mừng sinh nhật, ông nội!"

"Ông đã bước một chân vào trong mộ nên ông không còn quan tâm đến những điều này nữa. Vài năm qua, ông đã rất nhớ cháu. Thật tốt khi cháu đã quay lại đây…"

Tịch Ký Dương nắm chặt cánh tay của chiếc ghế tựa và run rẩy khi ông gắng gượng đứng dậy. Thấy ông yếu ớt nỗ lực, cô nhanh chóng đỡ ông lên. Hai ông ngồi xuống ghế sofa.

"Ông xin lỗi." Tịch Hạ Dạ cúi đầu đầy cay đắng. Trước người đàn ông thực sự yêu cô, cô đã thất bại.

"Ông không đổ lỗi cho cháu đâu. Ngay từ đầu những việc đó thậm chí đâu phải là lỗi của cháu. Cháu có còn trách ông vì đã không giúp cháu giành lấy Hàn Nhất Phong không?" Ánh mắt của Tịch Ký Dương đột nhiên nhìn chằm chằm vào Tịch Hạ Dạ đã cúi đầu.

Tịch Hạ Dạ im lặng một lúc, rồi khuôn mặt xinh đẹp của cô gượng cười trong khi cô lắc đầu thất vọng. Cô cúi xuống nhặt hai chiếc cốc rỗng, đổ đầy nước rồi nói: "Cháu biết rằng ông có lý do riêng của mình. Thực tế, làm thế nào cháu có thể dựa vào người khác để đấu tranh cho hạnh phúc của chính mình chứ?"

Khi cô nói điều này, Tịch Hạ Dạ đột nhiên hít vào một hơi và đưa một chiếc cốc cho Tịch Ký Dương. Nhấp một ngụm, đôi mắt lấp lánh của cô lộ ra sự u ám xa xăm, "Cháu đã rất cố gắng, ông ơi... nhưng dù cháu có cố gắng thế nào, nếu đã không phải là của cháu, thì sẽ không là của cháu. Cháu có thể làm cảm động một ai đó hoặc thậm chí là chính bản thân mình, nhưng cháu không thể lay chuyển được anh ấy. "

Khi Tịch Ký Dương lắng nghe cô, sự thương hại và tình yêu hiện rõ trong mắt ông ấy. Ông cất giọng trìu mến, "Đừng buồn, Hạ Dạ! Lúc đó cháu rất giống mẹ mình. Nào, hãy lắng nghe ông đi. Cháu xứng đáng hơn thế nhiều"

Sau đó, ông nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay của Tịch Hạ Dạ và nhấm chút ít nước. Đột nhiên như thể nhớ ra điều gì đó, ông nhìn Tịch Hạ Dạ và nói, "À đúng rồi, ông đã nghe về Nguyệt Ảnh. Bà cháu nói với ông rằng vấn đề này có chút thách thức đấy..."

Khi ông nói điều này, Tịch Ký Dương đột nhiên dừng lại, ông cảm thấy thật khó để cất lời. Sau một hồi suy ngẫm ông ấy nói: "Bà của cháu nói rằng Tập đoàn Hàn có thể sẵn sàng giúp xử lý mớ hỗn độn này, nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta phải để em gái của cháu thừa kế Nguyệt Ảnh, điều đó có nghĩa là họ hy vọng rằng cháu có thể trao quyền thừa kế của cháu. "

Khi ông nói với cô điều này, Tịch Hạ Dạ lập tức cứng người. Cô quay lại nhìn Tịch Ký Dương, đôi mắt chứa quá nhiều cảm xúc. Sốc, thất vọng, buồn và thậm chí là đau...

"Vậy thì, ông nghĩ sao? Ông hy vọng cháu trao quyền thừa kế, hay ông hy vọng cháu sẽ kiên định và không lùi bước? Cháu nhớ lại lúc cha và mẹ ly hôn, để bù đắp cho mẹ, mẹ đã nhận được 20% cổ phần của Nguyệt Ảnh mặc dù bà ấy không bao giờ quan tâm đến nó. Cho đến hôm nay, hợp đồng đó chưa bao giờ được đưa ra. ông hẳn nên rất rõ ràng về điều đó chứ, phải không ông? "

Tịch Hạ Dạ cười cay đắng.

"Hạ Dạ, thực sự ông hy vọng cháu sẽ không dính líu đến mớ hỗn độn này. Bây giờ Nguyệt Ảnh đã ở trong tình trạng hỗn loạn, cháu sẽ không thể xử lý nó ngay cả khi được trao nó. Từ bỏ cũng không phải là xấu mà. Ông biết cháu cũng không quan tâm đến những điều này. Ông chỉ hy vọng cháu có thể sống... "

"Bang"

Trước khi Tịch Ký Dương nói hết, cánh cửa đóng kín đột nhiên mở phăng ra. Đặng Văn Ôn bước tới một cách nghiêm nghị đầy oai hùng và đằng sau bà ta, Tịch Tâm Ý đang đi theo.

"Bà đã quên làm thế nào để gõ cửa hả?" Tịch Ký Dương không vui hơi nhíu mày nhưng Đặng Văn Ôn chỉ nhìn qua ông ấy và sải những bước dài.

"Chị, hóa ra chị đang ở đây!"

Giọng nói vui vẻ và dịu dàng của Tịch Tâm Ý vang lên. Một người phụ nữ xinh đẹp trong chiếc váy màu hồng đã nhanh chóng bước đến. Có một mùi thơm nhẹ, và trước khi Tịch Hạ Dạ có thể phản ứng, Tịch Tâm Ý đã ôm chặt cánh tay cô.

"Em thực sự lo lắng chị sẽ không đến đó. Hôm nay là một ngày hiếm hoi để cả gia đình đoàn viên mà. Nếu chị không đến, thì ông sẽ cảm thấy rằng sinh nhật này sẽ vô nghĩa đấy. Đúng không, ông nội?"

Tịch Tâm Ý cười nhẹ nhàng đến nỗi một nụ cười đáng yêu làm nổi bật khuôn mặt dịu ngọt của cô lên.

Tịch Hạ Dạ phóng cho cô một cái nhìn lạnh lùng từ bên cạnh. Hờ hững cô kéo tay mình ra, thậm chí không thèm đáp lại. Lúc này, Đặng Văn Ôn cũng đã ngồi đối diện cô với một tài liệu trên tay.

"Về Nguyệt Ảnh, tao chắc rằng ông mày vừa mới giải thích cho mày. Hạ Dạ, tao hy vọng rằng mày có thể lý trí một chút. Hãy ký tên đi. Miễn là mày ký tên, chúng ta sẽ đền bù cho mày. Còn nếu không, ngay cả khi mày cương quyết, Nguyệt Ảnh cũng sẽ không phải là của mày. Với những cổ phần mà mày được thừa kế, nó còn lâu mới đủ. Thực tế, thậm chí mày còn có thể nhận một khoản nợ khổng lồ đấy. Chúng ta chỉ làm vậy vì lợi ích của mày mà thôi." Đặng Văn Ôn ném tài liệu và cây bút cho Tịch Hạ Dạ.

"Ký gì cơ? Bà ơi, về Nguyệt Ảnh..."

Tịch Tâm Ý nhìn Đặng Văn Ôn, đôi mắt đẹp tràn đầy bối rối.

"Điều này không liên quan gì đến cháu. Bà cần thảo luận một số điều với Hạ Dạ. Bữa tiệc ở tầng dưới sẽ bắt đầu sớm. Nhất Phong có lẽ ở tầng dưới. Vậy nên, cháu hãy đi xuống trước đi, bà nghe nói rằng Nhất Phong có một bất ngờ cho cháu phía sau đấy. "

Đặng Văn Ôn mỉm cười âu yếm đối với Tịch Tâm Ý.

Khi nghe thấy điều này, khuôn mặt của Tịch Tâm Ý lập tức nở một nụ cười thấu hiểu, nên cô gật đầu và nói: "Được rồi, cháu sẽ ra ngoài trước. Bà, chị cũng nhanh đi xuống nhé. Thật ra, ông ơi, ông mới là nhân vật chính của đêm nay đấy, đúng không?!"
Bình Luận (0)
Comment