Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Chương 122


Vào lúc bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Quỳnh Anh thua trong một giây, chuyển mắt sang chỗ khác.

Cô vẫn không thể nào đối mắt với anh.

Dưới ánh mắt của anh, cô có cảm giác bị anh nhìn thấu tất cả.

Lúc Nguyễn Quỳnh Anh nhìn ra chỗ khác, Trần Vĩnh Hải đột nhiên hỏi cô: “Cô đang nhìn cái gì?”
“Tôi đang nhìn xem có phải anh ngủ say rồi không.

” Nguyễn Quỳnh Anh điều chỉnh lại tư thế ngồi, cũng chẳng dấu diếm, trả lời thật lòng.

Trần Vĩnh Hải cười trừ, ý trên mặt chữ: “Sao ngủ được chứ.


Mất ngủ hả?
Nguyễn Quỳnh Anh nghiêng đầu nhìn sắc mặt anh, ánh đèn vàng dịu, không nhìn được sắc mặt tốt hay không.

Nghĩ đến anh có chứng đau đầu, lúc cô đang tính hỏi thăm, Trần Vĩnh Hải mở làn môi mỏng, nhả ra ba chữ: “Mười hai giờ.


“Cái gì?” Cô hơi hoang mang.

Trần Vĩnh Hải không nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, ngồi dậy bước xuống giường, đi vào phòng tắm.

Nhìn bộ dạng của anh, chắc chắn sẽ không giải thích.

“Mười hai giờ! ! ” Lầm bầm ba chữ này một lần nữa, hình như nhớ ra gì đó, Nguyễn Quỳnh Anh nhìn đồng hồ trên đầu giường.

Bây giờ là một giờ sáng.

Cũng có nghĩa là, mười hai giờ mà anh nói, chắc là thời gian anh trở về.

Để đồng hồ về chỗ cũ, Nguyễn Quỳnh Anh lại nằm xuống, trên mặt ẩn giấu ý cười.

Anh đã trả lời cô.

Nghe tiếng nước vọng lại từ phòng tắm, trí tưởng tượng của Nguyễn Quỳnh Anh bay xa.


Cô đang nghĩ, Trần Vĩnh Hải đã ra ngoài cùng Tô Hồng Yên, sao còn quay về?
Lần trước cũng vậy, nói là ở lại nhà họ Tô, cuối cùng vẫn quay về.

Thật khó hiểu, rốt cuộc anh đang nghĩ gì.

Còn Tô Hồng Yên, thật sự không để ý quan hệ giữa cô với Trần Vĩnh Hải sao?
Hai người này, nhìn như yêu nhau, nhưng tình cảm lại khiến cho người khác không hiểu nổi.

“Đang nghĩ gì?” Giọng đàn ông lạnh lùng vang lên, Trần Vĩnh Hải đã tắm xong, đang vừa lau đầu vừa bước ra từ phòng tắm, đánh gãy suy nghĩ của Nguyễn Quỳnh Anh.

Cô thu ý nghĩ lại, cười cười, lắc đầu: “Không có gì.


Đương nhiên có không thể nói, đang nghĩ về mối quan hệ giữa anh và Tô Hồng Yên rồi.

Nếu không, anh sẽ lại không vui.

Mắt Trần Vĩnh Hải quét qua gương mặt cười của cô, hừ lạnh, lấy máy sấy vứt qua cho cô.

Cô giơ tay ra, chụp lấy máy sấy.

Giương đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn máy sấy, liền hiểu ý của anh, vươn người ngồi dậy, giống như lần đầu tiên vậy, cô quỳ bên người anh, giúp anh sấy tóc.

Trần Vĩnh Hải rất hưởng thụ, híp mắt lại, đến lúc tóc đã khô, mới mở mắt ra.

“Được rồi, đi ngủ.


Lấy đi máy sấy trong tay cô, ném lên sô pha, Trần Vĩnh Hải lên giường, ôm eo cô vào lòng.

Đã bị anh ôm ngủ rất nhiều lần, Nguyễn Quỳnh Anh không không có ý kiến gì.

Cô cựa quậy trong lòng anh, tìm một vị trí thoải mái, nhắm mắt lại.

Đêm, cứ thế qua đi.

Lúc Nguyễn Quỳnh Anh tỉnh dậy, Trần Vĩnh Hải đã rời đi từ lâu.

Cô không ngạc nhiên chút nào, cười cười, vệ sinh cá nhân rồi xuống lầu.


Quản gia Hoàng đang ở phòng khách, dọn dẹp một số đồ vật.

Cô có chút tò mò, đến gần nhìn, là anh của Trần Vĩnh Hải và Nguyễn Trâm Anh, còn là loại ảnh đính hôn.

Cô đã từng thấy, là tối hôm anh đính hôn với Nguyễn Trâm Anh, bức ảnh để trước cổng biệt thự.

Mà bây giờ những tấm ảnh này bị chú Hoàng vứt dưới đất, tim cô nảy lên một nhịp, hình như đã đoán ra gì đó, nhưng lại không dám chắc.

Cô dụi dụi mắt, chỉ có thể vờ như tò mò hỏi: “Chú Hoàng, chú muốn làm gì?”
“Những tấm ảnh này không còn tác dụng gì nữa, cậu Hải muốn tôi đem vứt.

” Quản gia Hoàng vừa xử lí đống ảnh, vừa trả lời cô.

Mi mắt Nguyễn Quỳnh Anh giật giật, nói ra suy đoán trong lòng: “Cậu Hải, đây là có ý huỷ hôn với Nguyễn Trâm Anh à?”
“Cô Quỳnh Anh thật thông minh, mới có vậy đã đoán ra rồi.

” Quản gia Hoàng quay đầu, cười ha ha khen cô một câu.

Nguyễn Quỳnh Anh cười đáp lại, cười xong, trên mặt bình tĩnh lại, không nhìn thấy bất cứ ý cười nào nữa, nếu có, cũng chỉ là sự cô đơn và phiền muộn.

Nguyễn Trâm Anh rớt đài, tiếp theo, chắc là chính chủ Tô Hồng Yên lên sàn nhỉ.

“Cậu Hải tính khi nào thì công bố ra ngoài.

” Nguyễn Quỳnh Anh lại hỏi thêm cậu.

Lúc này trong cô ngoài cảm giác chua chát, còn cảm thấy vui.

Vui vì, Nguyễn Trâm Anh cuối cùng cũng phải nhả vị trí vợ chưa cưới ra rồi.

Cô đã không còn đợi được nữa, tưởng tưởng bộ dạng suy sụp của Nguyễn Trâm Anh lúc tin tức này truyền ra ngoài.

“Chuyện này tôi không biết nữa, chắc nhanh thôi, cậu Hải đã để tôi xử lí đống ảnh này, chắc sẽ công bố trong vài ngày tới.

” Quản gia Hoàng suy nghĩ, rồi đáp.


Đồng thời trên tay cũng cắt một đường, cạch một tiếng, “bức ảnh thân mật” của Trần Vĩnh Hải và Nguyễn Trâm Anh, cứ vậy mà chia làm hai.

Nguyễn Quỳnh Anh nhặt bên có mặt Trần Vĩnh Hải lên, do dự vài giây: “Chú Hoàng, chú tính xử lí mấy thứ này thế nào?”
Cô căng thẳng nhìn quản gia Hoàng.

Với con mắt tinh tường của quản gia Hoàng, sao có thể không phát hiện suy nghĩ của cô chứ.

Ông nhặt phần còn lại có mặt Nguyễn Trâm Anh lên: “Giấy rách đương nhiên phải vứt đi rồi, còn mà tấm trên tay cô, cô cứ giữ lại đi, nhưng đừng để cậu Hải biết nha.


Dù cô không hỏi, ông cũng tính giữ lại phần của cậu Hải, lén lén đưa cô.

Nghe xong lời của quản gia Hoàng, Nguyễn Quỳnh Anh vui mừng, nụ cười trên mặt càng tươi, cực kỳ xinh đẹp.

“Cảm ơn chú Hoàng.


Cô giữ tấm ảnh ở trước ngực, chạy lên phòng, vuốt thẳng tấm ảnh, sau đó để tấm ảnh lên ngăn trên cùng trong tủ quần áo.

Trước mắt, cô chỉ có thể để ở đây.

Nhìn Trần Vĩnh Hải mặc lễ phục chú rể trong tấm ảnh, ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh mơ màng.

Cô có loại ảo tưởng, người đính hôn với anh, là cô.

Nhưng ảo tưởng cũng chỉ là ảo tưởng, không thể nào là thật!
Nguyễn Quỳnh Anh rất nhanh tỉnh lại, vỗ vỗ mặt, đóng vali lại, xuống lầu lần nữa.

Ăn sáng xong, Nguyễn Quỳnh Anh nhận được điện thoại của thư ký Diêm, tầng cao nhất sắp mở cuộc họp nội bộ, không phải đặc biệt quan trọng, hỏi cô có muốn đi không.

“Tôi đi.

” Nguyễn Quỳnh Anh nghĩ cũng chả thèm nghĩ, đồng ý luôn.

Đúng lúc cô cũng có việc, cần bàn bạc với mấy vị trên tầng cao nhất.

Lê Diệu Ngọc ở nhà dưỡng thương, cái chức vụ quan trọng như tổng giám đốc, không thể cứ mãi để trống như vậy.

Cô nở nụ cười đầy hàm ý, Nguyễn Quỳnh Anh tắt máy, chuẩn bị ra ngoài.

“Cô Quỳnh Anh, đợi đã.

” Quản gia Hoàng ngăn cô lại.

Nguyễn Quỳnh Anh quay đầu: “Sao vậy chú Hoàng.



“Nhà có xe gọi xe làm gì, hôm qua cậu Hải bảo tôi sắp xếp tài xế cho cô mà, sáng nay tài xế đã tới rồi, cô đợi tí đã.


Quản gia Hoàng vừa nói vừa rút điện thoại ra.

Chưa tới hai phút, Nguyễn Quỳnh Anh đã thấy chiếc xe cô lái hôm qua, được một chú trung niên mặc đồ tây lái đến, dừng ngay trước mặt.

Đây là tài xế của cô?
“Mau lên xe đi, không phải cô muốn ra ngoài sao.

” Quản gia Hoàng mở của, giục cô lên xe.

Nguyễn Quỳnh Anh ngơ ngác gật đầu, ngồi lên xe.

Nhìn ông chú đang nghiêm túc lái xe ở đằng trước, Nguyễn Quỳnh Anh vẫn còn hơi choáng váng.

Cô cũng có tài xế rồi, còn do Trần Vĩnh Hải sắp xếp cho nữa.

Loại cảm giác này, thật khó nói.

Im lặng cả chặng đường, Nguyễn Quỳnh Anh đã đến Nguyễn thị, nói với tài xế một tiếng, rồi đi thẳng vào thang máy lên phòng làm việc.

Thư ký Diêm đã ở trong phòng đợi cô, cô vừa đến, thì sẽ đưa tài liệu cuộc họp cho cô.

Sau khi Nguyễn Quỳnh Anh ngồi xuống, mới từ từ mở tài liệu ra đọc, đọc xong, cô cười: “Những cổ đông này cũng vui thật, đều đã âm thầm đồng ý rồi, còn họp làm gì chứ, trực tiếp đưa bản kế hoạch cho tôi đóng dấu là được rồi.


Cuộc họp lần này, chủ yếu là điều chỉnh lại phúc lợi và kỳ nghỉ của tất cả nhân viên.

Mấy lần trước Nguyễn thị xảy ra chuyện, công ty đã đuổi việc rất nhiều nhân viên, một số phúc lợi và kỳ nghỉ của nhân viên cũng bị huỷ bỏ.

Bây giờ ý kiến bên phía cổ đông là, công ty đã từng bước ổn định lại, điện thoại mới cũng sắp ra thị trường, nên mong có thể sắp xếp lại phúc lợi và kỳ nghỉ của nhân viên thêm lần nữa.

Thư ký Diêm đẩy đẩy mắt kính, cũng cười cười: “Họp hành chỉ là làm cho đúng quá trình thôi, dù sao cổ đông cũng phải thường ra mặt trong công ty.


“Nói cũng phải.

” Nguyễn Quỳnh Anh đúng tài liệu lại.

Không nghĩ tới chuyện gì, đáy mắt cô loé lên tia sáng: “Thư ký Diêm, anh nói xem nếu tôi kiềm hãm quyền lợi của Lê Diệu Ngọc ở công ty thì như nào nhỉ?”.

Bình Luận (0)
Comment