Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Chương 133


Chẳng lẽ vẫn đang so đo lời của Trần Tây Minh?
Hay là ông già Trần Tây Minh kia nói với cô điều gì.

“Tôi cũng không rõ cô Quỳnh Anh thế nào, chẳng qua buổi chiều sau khi bác sĩ Phong đến một chuyến, cô Quỳnh Anh liền không bình thường, dáng vẻ dường như có nhiều tâm sự, cơm tối cũng chưa ăn.

” Quản gia Hoàng thở dài nói.

Trần Vĩnh Hải híp mắt: “Trần Cận Phong tới làm gì.


“Kiểm tra cho cô Quỳnh Anh.


“Là kết quả kiểm tra khiến cô ấy trở nên khác thường?”
Quản gia Hoàng suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Có lẽ không phải, là sau khi bác sĩ Trần Phong đi, cô Quỳnh Anh mới như vậy, lúc ấy tôi liếc nhìn cô ấy, cô ấy giống như đang khiếp sợ cái gì đó.


Môi mỏng Trần Vĩnh Hải khẽ nhếch, trong ánh mắt lóe lên đốm lửa, chạy lên lầu.

Anh ngược lại muốn xem thử, rốt cuộc Trần Cận Phong đã làm gì khiến cô khiếp sợ đến nỗi không ăn cơm.

Đi tới ngoài cửa phòng, khe cửa khẽ chiếu ánh đèn, khiến Trần Vĩnh Hải dừng động tác mở cửa, anh nhíu mày.

Cô còn chưa ngủ?
Suy nghĩ thoáng qua, Trần Vĩnh Hải trực tiếp mở cửa đi vào, chỉ thấy Nguyễn Quỳnh Anh quả nhiên không ngủ, đeo nút bịt tai trong lỗ tai, đang ngồi trên ghế sa lông vẽ gì đó.

Trần Vĩnh Hải lập tức nổi nóng.

Người phụ nữ này không ăn không ngủ, rốt cuộc muốn làm gì?
“Nguyễn Quỳnh Anh!” Mặt anh chìm xuống, gầm nhẹ một tiếng.

Nguyễn Quỳnh Anh bị dọa đến nỗi run tay, bút chì không bị khống chế vạch ra một đường thẳng trên giấy.

“cậu Hải?” Cô gỡ nút bịt tai xuống rồi nhìn qua.


Anh thật sự về rồi.

Nhưng vì sao anh tức giận như vậy?
“Muộn như vậy mà cô không ngủ, cô đang làm gì?” Trần Vĩnh Hải đi qua, ánh mắt lạnh lẽo.

“Tôi không ngủ được, đang vẽ bản thiết kế.

” Cô giơ bản thiết kế lên cao rồi nói khẽ.

Nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện Trần Cận Phong và bóng người cướp túi cô kia.

Cô không ngủ được nên dứt khoát tìm chút chuyện để làm.

“Buổi chiều Trần Cận Phong có phải đã tới?” Trần Vĩnh Hải ở trên cao nhìn cô, cố ý hỏi như vậy.

Nguyễn Quỳnh Anh khép lại bản thiết kế: “Ừ.


Hẳn là chú Hoàng đã nói cho anh.

“Anh ta nói gì với cô?”
Ánh mắt Nguyễn Quỳnh Anh vô ý thức tránh né: “Không nói gì.


Dáng vẻ tránh không đáp này của cô khiến Trần Vĩnh Hải vô cùng tức giận trong lòng.

Cô vậy mà giấu diếm anh vì Trần Cận Phong.

Thật sự rất tốt!
Trần Vĩnh Hải cười lạnh lẽo, đưa tay nắm cằm cô: “Không nói gì, cô bởi vì Trần Cận Phong mà ngay cả cơm tối cũng không ăn, cũng không chịu đi ngủ.


“Tôi…” Nguyễn Quỳnh Anh nghẹn lời.

Cô thực sự bởi vì Trần Cận Phong mới không có tâm trạng ăn cơm tối, cũng không ngủ yên.


Nhưng đó không phải bởi vì Trần Cận Phong nói với cô những lời kia ở phòng điều trị sao.

Hơn nữa cô đang hoài nghi rốt cuộc có phải người cướp túi của cô không.

Thấy cô ấp úng không trả lời, môi mỏng Trần Vĩnh Hải lạnh thêm mấy phần.

Cô quả nhiên vì Trần Cận Phong.

Anh lại không hề biết Trần Cận Phong có ảnh hưởng với cô lớn như thế.

“Nguyễn Quỳnh Anh, xem tôi lại phải sắp xếp một bác sĩ cho cô, cô đã bảo vệ Trần Cận Phong như thế, tôi lại càng không để hai người gặp mặt.

” Trần Vĩnh Hải buông cô ra, nở nụ cười gằn trên mặt.

Lúc này Nguyễn Quỳnh Anh bắt lấy tay áo anh: “Không được.


Nếu trước hôm nay anh nói như vậy, cô có thể sẽ không có ý kiến.

Nhưng bây giờ cô hoài nghi Trần Cận Phong có phải người cướp túi của cô hay không.

Không thể gặp Trần Cận Phong, cô làm sao tra rõ rốt cuộc có phải anh ta hay không.

“Không được?”
Trần Vĩnh Hải giận quá thành cười, khóe miệng càng thêm châm chọc: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô để ý chuyện có được gặp anh ta hay không như vậy sao? Cô không nên quên cô bây giờ là tình nhân của tôi, trong lòng nghĩ đến người đàn ông khác thì tính là thế nào?”
Nói xong, anh bắt lấy cổ tay cô, mạnh mẽ kéo cô từ ghế sa lông lên, đi về phía giường.

“Buông ra…” Nguyễn Quỳnh Anh vô ý thức hô.

Trần Vĩnh Hải không hề bị lay động, đáy mắt càng thêm u ám, anh quăng cô lên giường, cúi người đè xuống, không chút tình cảm xé rách áo ngủ trên người cô…
Lúc đầu Nguyễn Quỳnh Anh vẫn đang giãy dụa, nhưng sau khi nhận sự đối đãi dùng sức của người đàn ông, cô liền không dám lộn xộn nữa,
Nhận thấy cô đã dịu dàng ngoan ngoãn, động tác của người đàn ông dịu dàng một chút.

Nguyễn Quỳnh Anh dần dần có cảm giác.

Lúc say đắm trong tình ái, cô đưa tay ôm cổ Trần Vĩnh Hải, lại đột nhiên phát hiện trên cô ảnh có vết cắn, còn lưu lại son môi phía trên.

Cơ thể Nguyễn Quỳnh Anh cứng đờ, nháy mắt tỉnh táo.

Trần Vĩnh Hải nhíu mày, động tác dừng lại, lạnh lùng nhìn cô.

Cô dường như bị cái gì đó làm giật mình, miệng hé ra.

Ánh mắt Trần Vĩnh Hải u ám, có loại xúc động muốn hôn cô.

Nghĩ như vậy, anh liền làm như vậy.

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.

vn nhé cả nhà
Ngay lúc anh cúi đầu hôn cô, Nguyễn Quỳnh Anh lại quay đầu đi, vẻ mặt nồng đậm mâu thuẫn: “Đừng…”
Cô không muốn anh hôn cô, cô vẫn luôn biết anh cũng từng xảy ra quan hệ với Tô Hồng Yên.

Nhưng cô chưa từng nhìn thấy bất cứ dấu vết gì trên người anh, cho nên cô giả vờ không để ý anh và Tô Hồng Yên xảy ra chuyện gì.

Nhưng bây giờ thấy vết cắn của Tô Hồng Yên để lại trên cổ anh, cô liền không thể không để ý.

Chỉ cần nghĩ tới lúc Trần Vĩnh Hải đang hôn Tô Hồng Yên sẽ làm loại chuyện này, Nguyễn Quỳnh Anh đã cảm thấy có chút buồn nôn.

Cô che miệng, nôn khan một tiếng, nước mắt cũng tràn ra.

Ánh mắt Trần Vĩnh Hải co rụt lại, sắc mặt giống như gió lạnh, lạnh lẽo đáng sợ.

Cô đang ghét bỏ anh?
Nhận ra được điểm này, Trần Vĩnh Hải bóp chặt mặt cô, ánh mắt đỏ ngầu: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô có tư cách gì ghét bỏ tôi?”
Bốn năm trước ghét bỏ anh là thằng nhà nghèo.

Bây giờ vốn liếng gì cô cũng không có, chẳng qua là đồ chơi của anh, cô ở đâu mà lộ ra bộ mặt này?
“Tôi không có, ọe…” Nguyễn Quỳnh Anh giải thích, muốn nói cô không ghét bỏ anh, chỉ là không chịu được, anh dùng cái miệng từng hôn người phụ nữ khác tới hôn cô.

Nhưng lời còn chưa nói hết, cô lại khô khốc nôn ọe một hồi, lần này trực tiếp ói ra.

Bởi vì ban đêm chưa ăn, phun ra đều là nước chua, theo tay Trần Vĩnh Hải trượt xuống chăn đơn, ướt nhẹp một mảnh nhỏ.


Trần Vĩnh Hải khẽ nhíu mày, buông cô ra, chán ghét nhìn tay mình.

Sau khi gương mặt được tự do, Nguyễn Quỳnh Anh cũng không thở phào, trong dạ dày dâng lên, cảm giác muốn ói lại ập tới.

Cô thay đổi sắc mặt, cũng không biết sức lực từ đầu, trực tiếp đẩy người đàn ông trên người ra, tr@n truồng chạy vào phòng tắm.

Chỉ chốc lát sau, Trần Vĩnh Hải liền nghe thấy tiếng nôn ọe tan nát cõi lòng của cô truyền từ trong phòng tắm.

Ói thành như vậy, tình huống rõ ràng không bình thường.

Trái tim chìm xuống, Trần Vĩnh Hải nghiêm mặt, nhặt quần dưới đất mặc vào, ba chân bốn cẳng đi tới phòng tắm.

Nguyễn Quỳnh Anh vừa nôn ra, nhấn vòi mở nước, sau đó gương mặt tái nhợt ghé vào bồn cầu, ánh mắt hơi khép hờ, bộ ng ực phập phồng theo hơi thở hổn hển.

“Cô rốt cuộc thế nào?” Trần Vĩnh Hải đi tới, kéo khăn tắm trên kệ khoát lên cơ thể tr@n truồng của cô.

Mí mắt Nguyễn Quỳnh Anh có chút hé mở, giọng nói không có sức lực: “Tôi cũng không biết, chính là đột nhiên cảm thấy buồn nôn, ọe…”
Đang nói, cảm giác buồn nôn lại tới.

Cô vội vàng xốc nắp bồn cầu lên, lại nôn một trận, nước chua từ trong bụng, cái gì cũng không nôn ra được, ngược lại bụng càng thêm co thắt, nước mắt ứa ra.

Trần Vĩnh Hải híp mắt, quay người đi ra ngoài, xuống lầu rót chén nước mật ong tới.

Chờ lúc anh đi vào phòng tắm lần nữa, Nguyễn Quỳnh Anh đang trùm khăn tắm, chống đỡ súc miệng trên bồn rửa mặt.

“Không ói nữa?”
“Ừ.

” Nguyễn Quỳnh Anh phun nước trong miệng ra, miễn cưỡng cười với anh: “Nhiều thật.


“Không muốn cười thì đừng cười.

” Trần Vĩnh Hải mím môi: “Súc miệng xong thì ra.


“Được…”
Trần Vĩnh Hải rời khỏi phòng tắm, Nguyễn Quỳnh Anh thở phào một cái, nhìn gương mặt bệnh hoạn của mình trong gương, đáy lòng đầy châm chọc.

Không phải nơi này bị thương, chính là đau ở đó, cô cũng hoài nghi tiếp tục như vậy, cơ thể này thật sự còn có thể chống đỡ bảy tám năm sao?.


Bình Luận (0)
Comment