Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát

Chương 32


Nhưng rất nhanh đã biến mất, sau đó anh ta đeo ống nghe đứng lên: "Anh sẽ tự mình tìm hiểu tình huống vết thương của em trước, sau đó mới có thể sắp xếp trị liệu được."
"Được, làm phiền anh rồi." Nguyễn Quỳnh Anh nằm ngửa ra ghế, vén đồng phục bệnh nhân lên.
Trần Cận Phong lấy găng tay y tế từ túi áo bác sĩ ra rồi mang vào, anh ta nhẹ nhàng nhấn quanh miệng vết thương trên bụng của Nguyễn Quỳnh Anh, cô đau đến hít sâu một hơi.
"Đau lắm à?" Anh ta dừng tay lại rồi nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười: "Vẫn ổn."
So với cuộc phẫu thuật thay tim lần trước thì chút đau đớn này chẳng đáng là gì cả.
"Vết thương mới nên đau là bình thường.

Nhịn một chút là được, qua mấy ngày sẽ không đau nữa." Trần Cận Phong vừa nói vừa viết cái gì đó vào hồ sơ bệnh nhân, sau đó lại làm như vô ý hỏi: "Người vừa nãy đi ra khỏi phòng bệnh là Vĩnh Hải đúng không."
Động tác sửa sang quần áo của Nguyễn Quỳnh Anh hơi khựng lại, cô nói với một giọng rất nhỏ:
"Là anh ấy."
Cô không cảm thấy bất ngờ khi Trần Cận Phong biết Trần Vĩnh Hải.
Lúc Trần Cận Phong vẫn còn là bác sĩ tâm lý của Nguyễn Quỳnh Anh thì anh ta đã nhìn thấy ảnh của Trần Vĩnh Hải trong điện thoại của cô, và anh ta cũng biết tình cảm rối rắm giữa cô và Trần Vĩnh Hải.
Trần Cận Phong vỗ vỗ những hạt bụi không hề tồn tại trên áo khoác trắng, nhìn Nguyễn Quỳnh Anh với vẻ xa xăm, mắt kính lại phản chiếu ánh sáng:
"Bây giờ thái độ của anh ta với em như thế nào?"
Nguyễn Quỳnh Anh nhớ lại những lúc cô nhìn thấy Trần Vĩnh Hải thì nhận ra rằng thái độ của anh đối với cô chỉ có mấy loại quay vòng mà thôi.
Chán ghét, lạnh lùng, hận thù!

"Bây giờ em trong mắt anh ấy chỉ là một món đồ chơi mà thôi." Nguyễn Quỳnh Anh tự giễu cười một tiếng, cô nhìn về cửa sổ với ánh mắt chua xót: "Bây giờ Lương Vĩnh Hải không phải là tên của anh ấy nữa rồi, tên thật của anh ấy là Trần Vĩnh Hải, là chủ tịch của tập đoàn Vĩnh Phát."
Cô nói ra rồi lại cảm thấy rất nực cười, bạn trai yêu nhau lâu như thế nhưng chia tay bốn năm cô mới biết được thân phận thật của anh.
"Trần Vĩnh Hải..." Trần Cận Phong lẩm nhẩm cái tên này rồi nhếch khoé miệng đâu: "Cùng họ với anh này."
Nguyễn Quỳnh Anh nghe thế thì hơi sững lại rồi nói: "Đúng thế thật, có duyên quá nhỉ.”
"Ừ, có duyên thật." Trần Cận Phong cười rất ấm áp, nhưng nụ cười này của anh ta chẳng phải thật lòng.
Anh ta nâng tay lên nhìn đồng hồ rồi đột ngột đứng dậy nói: "Quỳnh Anh, em về nghỉ ngơi trước đi, thủ tục về nước của anh còn một vài chuyện chưa xong, tối nay anh lại tới."
Lúc trước khi Trần Cận Phong ở nước ngoài thì cũng gọi cô là Quỳnh Anh nên Nguyễn Quỳnh Anh không cảm thấy khó chịu, cô gật đầu đáp:
"Vâng, anh cứ đi đi."
"À đúng rồi, cho em cái này." Không biết Trần Cận Phong lấy đâu ra một viên kẹo sữa, đặt vào lòng bàn tay của cô.
Nguyễn Quỳnh Anh cầm lấy viên kẹo sữa dở khóc dở cười: "Anh vẫn còn mang theo kẹo sữa cơ à?"
Lúc Trần Cận Phong trị liệu tâm lý cho cô thì mỗi ngày anh ta sẽ có cô một viên kẹo đường, như đang dỗ dành con nít vậy.
"Đúng thế, cho dù em không còn ở bên cạnh anh nhưng mỗi ngày anh vẫn sẽ để dành cho em một viên kẹo sữa trong túi."
Trần Cận Phong nói xong lại đưa tay xoa đầu cô rồi đi.
Nguyễn Quỳnh Anh lại vì những lời của anh ta mà sững sờ, viên kẹo sữa trong lòng bàn tay cũng trở nên nóng bỏng.
Ý của anh ta chính là thứ cô đang nghĩ đấy à?
"Cô chủ, cô đang suy nghĩ gì thế?" Chẳng biết chú Dương về lúc nào, ông trông thấy Nguyễn Quỳnh Anh đang ngẩn người thì đưa tay quơ quơ trước mặt cô.
Nguyễn Quỳnh Anh tỉnh táo lại, cô cất viên kẹo sữa trong tay xuống dưới gối, tạm thời không nghĩ về chuyện này nữa.


Cô nói: "Chỉ suy nghĩ mấy chuyện linh tinh mà thôi.

Chú Dương, chỗ thư ký Diêm sắp xếp ra sao rồi?"
"Những nhân viên bị đuổi đã tìm về được hơn phân nửa, đường dây sản xuất cũng đã tìm được rồi.

Thư ký Diêm bảo tôi hỏi cô là khi nào tài chính mới vào sổ? Lúc đó ông ấy mới đi liên hệ nhà vật liệu được."
Nguyễn Quỳnh Anh nghe thấy câu hỏi thì sững sờ cả người.
Cô phát hiện ra đúng là cô không biết mười bảy nghìn năm trăm tỷ Trần Vĩnh Hải đầu tư lúc nào mới được chuyển, lúc ký hợp đồng vui quá nên cô quên cả hỏi.
"Để cháu hỏi một chút."
Nguyễn Quỳnh Anh cầm điện thoại lên mở khoá, nhấn số điện thoại của Trần Vĩnh Hải, do dự mấy giây rồi mới nhấn gọi.
"Có chuyện gì?" Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên trong điện thoại.
Nguyễn Quỳnh Anh nghĩ tới vấn đề mình sắp hỏi thì hít vào một hơi, sau đó nói một cách cẩn thận từng li từng tí:
"Anh Trần...!à thì, em có thể một chút tài chính khi nào được chuyển không ạ? Những chuyện nên làm cũng đã làm gần xong rồi..."
Còn thiếu mỗi tiền thôi!
"Tôi đã sai kế toán đi ngân hàng xử lý rồi, chậm nhất nửa tiếng là có." Ở đầu bên kia, Trần Vĩnh Hải vuốt vuốt nắp bút rồi nói với vẻ thản nhiên.

Phản ứng của anh khiến cho Nguyễn Quỳnh Anh rất bất ngờ, cô còn nghĩ rằng anh sẽ tức giận rồi châm chọc cô một phen, khinh thường nói ra mấy lời như cô muốn tiền đến điên rồi...
Dù sao thì mấy lần cô nhắc tới chữ tiền với anh, anh đều phản ứng như thế.
Trần Vĩnh Hải bây giờ lại khiến cô hoang mang bối rối, cảm thấy rất xa lạ.
"Em biết rồi, cảm ơn anh, em cũng không còn chuyện gì khác..."
Nguyễn Quỳnh Anh còn chưa nói xong thì người đàn ông lạnh lùng như băng kia đã cúp điện thoại.
Nguyễn Quỳnh Anh đành phải nuốt lại những lời đang định nói, cô bóp trán.
Quả nhiên vẫn là Trần Vĩnh Hải.
Dù là lần này cô gọi cho anh đòi tiền mà anh không châm chọc cô, thế nhưng vẫn chẳng vui lòng tốn thêm bất cứ một giây một phút nào với cô cả.
"Cô chủ, thư ký Diêm nói là tài chính đã được chuyển vào tài khoản rồi!" Chú Dương cầm điện thoại đi vào từ ban công, mặt cười tươi như hoa.
"Sao nhanh thế?" Nguyễn Quỳnh Anh nghe thế thì giật mình, cô mới hỏi Trần Vĩnh Hải thôi mà.
"Đúng thế, thư ký Diêm bảo cô nói với cậu Trần một tiếng." Chú Dương cũng biết người cứu vớt Nguyễn Thị là Trần Vĩnh Hải, nên bây giờ cũng khó mà mở miệng nói một tiếng thằng nhóc họ Trần.
Nguyễn Quỳnh Anh hơi do dự, cô mới vừa gọi cho anh, hai phút còn chưa trôi qua mà lại gọi thì cô không biết Trần Vĩnh Hải còn kiên nhẫn để bắt máy không.
Nguyễn Quỳnh Anh nghĩ ngợi hồi lâu rồi mở tin nhắn ra, gõ một hàng chữ gửi đi: "Anh Trần, tài chính đã vào tài khoản, cảm ơn!"
Anh sẽ nhìn thấy chứ?
Trần Vĩnh Hải dùng một vẻ mặt lạnh lùng xem hết nội dung tin nhắn sau đó tắt điện thoại, nhét vào ngăn kéo, chẳng có ý định trả lời.
"Tra được chưa?" Anh nhìn Bảo Quốc, trầm giọng hỏi.
Bảo Quốc tiến lên một bước, đưa cho Trần Vĩnh Hải một phần tài liệu: "Anh nói đúng, sự kiện hành hung lần này cũng không có đơn giản như những gì ban đầu chúng ta tra được.

Tôi vừa đi ngục giam gặp tên lưu manh kia, anh ta bảo trước khi anh ta hành hung một đêm thì đã gặp một người mang khẩu trang, chính là người đó xúi giục anh ta ra tay với anh."
"Người mang khẩu trang?" Trần Vĩnh Hải cau mày nhìn tài liệu.

"Vâng, theo như tên lưu manh kia nói, người đó không những đeo khẩu trang mà còn dùng máy đổi giọng, hoàn toàn chẳng nhận ra được là ai.

Hơn nữa nơi tên lưu manh đó ở cũng không có camera, không có cách nào tìm được người đeo khẩu trang đó."
Trần Vĩnh Hải càng nghe thì vẻ mặt càng lạnh lùng, anh giận dữ ném tài liệu trên tay vào người Bảo Quốc:
"Tại sao lúc trước cậu không tra được những chuyện này?"
"Xin lỗi anh Trần, tôi sẽ nhận phạt!" Bảo Quốc xấu hổ cúi đầu xuống, không hề có ý định phân trần cho mình.
Chuyện này đúng là do anh ta sai, là do anh ta nghĩ quá đơn giản rồi.
Sau khi anh ta nhìn thấy tên lưu manh kia tiến vào cục cảnh sát, nó bị dọa đến nỗi run cầm cập.

Anh ta cũng không ngờ rằng dưới tình huống như thế mà nó còn nói dối được.
Nhưng nào ngờ...
Bảo Quốc hung hăng tát mình một bạt tai, rồi nhìn về phía Trần Vĩnh Hải: "Anh Trần, tôi có thể tự xin từ chức."
"Nể mặt cậu đã theo tôi nhiều năm, không cần từ chức, trừ ba tháng lương.

Cậu tiếp tục điều tra chuyện này cho tôi, phải tra cho bằng được người mang khẩu trang kia!" Trần Vĩnh Hải vuốt bút máy trong tay, nói với một giọng điệu ra lệnh lạnh lùng.
Người phụ nữ Nguyễn Quỳnh Anh kia nói đúng, người đứng sau kẻ lưu manh kia đúng thật là nhằm vào anh, xúi dụng kẻ lưu manh dùng dao mà ra tay, chắc chắn là muốn lấy mạng anh rồi.
Lần này người đó thất bại, chắc chắn sẽ làm thêm vài chuyện gì đó.
Muốn mạng của anh à, vậy thì cũng phải xem có năng lực đó không đã!
Trong mắt của Trần Vĩnh Hải lóe lên một sự hung ác, bút máy trong tay xém chút là bị anh bẻ gãy..

Bình Luận (0)
Comment