Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!

Chương 124


Anh biết đó là dì của mình nhưng anh không có cách nào để không chế tính tình của mình được, anh không thể chịu đựng được khi có người đánh Tô Tuyết Vy.

Tô Tuyết Nhi thấy một màn khôi hài này đã kết thúc liền thu lại nụ cười chuẩn bị lên giường đi ngủ, không để ý tới Thịnh Vân Hạo nữa.

Thịnh Vân Hạo xoay người kéo tay Tô Tuyết Vy lại, nhìn vào ánh mắt kiên định của cô anh biết vừa rồi là Tô Tuyết Vy cố ý, anh không phải kẻ ngốc, anh có thể nhìn ra được.

Tô Tuyết Vy không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, cô đang muốn rút tay về thì nghe thấy Thịnh Vân Hạo cất tiếng nói.

“Tuyết Vy, vừa rồi là em cố ý có phải không.

” Đây không còn là một câu hỏi nữa mà là một câu khẳng định rồi.

Tô Tuyết Nhi nở một nụ cười lạnh, vẻ khinh thường trong mắt không ngừng phóng đại lên, cô ổn định cơ thể sau đó đứng ở trước mặt Thịnh Vân Hạo mở miệng nói.

“Thịnh Vân Hạo, chúng ta làm lành đi.


Cô thay đổi ý định rồi, cô muốn xem xem khi cô nói muốn làm lành thì vẻ mặt của Thịnh Văn Hạo sẽ như thế nào, anh có còn nói ra những lời nói ghê tởm gì nữa không.

Hơn nữa trong lòng cô muốn Tô Thần Vũ có thể ở cùng ba mình lâu hơn một chút, biết đâu anh có thể cứu Tô Thần Vũ.


Thịnh Vân Hạo không thể tin nổi vào hai mắt của mình nữa, anh vừa nhìn thấy cái gì vậy?
Tô Tuyết Vy nói muốn làm lành với anh, anh càng ngày càng không hiểu nổi Tô Tuyết Vy, từ sau khi Tô Tuyết Vy bị thương những thay đổi bất thường của cô làm cho anh không thể hiểu được con người cô.

Anh kéo lấy tay Tô Tuyết Vy, ánh mắt anh nhìn cô vô cùng chân thành hỏi: “Tuyết Vy, em nói thật sao?”
Tô Tuyết Vy gật gật đầu, cô không muốn để cho Tô Thần Vũ cảm thấy cả đời này cậu bé không có ba, hơn nữa Tô Thần Vũ còn đang bị bệnh, không phải sao?
Cô cụp mắt nhìn xuống đất, kiểu trả thù như vậy hoàn toàn không khiến cô vui vẻ ngược lại còn khiến cảm giác tội lỗi bủa vây quanh cô.

Trong phòng bệnh lập tức trở nên yên tĩnh, Thịnh Vân Hạo không nói gì nhưng vẫn dõi theo Tô Tuyết Vy muốn nhìn ra chút manh mối từ động tác của cô nhưng lý trí của anh nhanh chóng sụp đổ.

Tô Tuyết Vy nhẹ nhàng thoát khỏi tay anh, cô trở lại bên giường ngồi xuống, cầm lấy một quyển vở ở bên cạnh viết ra một câu.

“Tôi không muốn Thần Vũ không có ba.


Thịnh Vân Hạo cầm lấy quyển vở, trong khoảnh khắc khi nhìn thấy dòng chữ này nơi trái tim mềm yếu nhất của ánh dường như bị đánh trúng, Tô Thần Vũ là con của hai người, mấy năm nay không có anh, Tô Thần Vũ chưa từng cảm nhận được tình thương của ba.

Qua một lúc lâu, lâu tới mức Tô Tuyết Vy nghĩ rằng Thịnh Vân Hạo đã muốn rời đi nhưng lại nghe thấy Thịnh Vân Hạo nói: “Được, bây giờ anh đưa em về.


Nói xong anh liền bước ra cửa phòng bệnh, Thịnh Vân Hạo không biết tại sao đột nhiên cô lại thay đổi quyết định, nhưng niềm vui sướng khiến cho anh không muốn nghĩ tới lý do nữa, hoặc có thể nói là anh không dám nghĩ tới.


Tô Tuyết Vy yên lặng nhìn lên trần nhà, cô không biết làm như vậy có đúng hay không, cô không biết phải nói với Chu Hạo Thanh bên kia thế nào? Cô đưa hai tay che mắt mình, sự thừa nhận này khiến cho cô cảm thấy bất an, trong lòng bất an.

Tiêu Châu đứng ở cửa, nắm tay Tô Thần Vũ bước về phía cô, cô ta ngồi xuống ghế bên cạnh, nhìn thấy tờ chi phiếu ở trên mặt đất cô ta bình tĩnh nhật lên hỏi cô: “Anh ấy đến đây à?”
Đương nhiên Tô Tuyết Vy biết anh ấy trong miệng cô ta là ai, cô chỉ gật gật đầu cũng không nói chuyện gì, sau đó cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Lục Đan Bạch giải thích ngắn gọn tình hình hiện tại cho cô ấy.

Lục Đan Bạch nhận được tin nhắn cũng không biết phải làm thế nào mới tốt, bởi vì chuyện từ hôn mà cô ấy cũng bị Lục Chính Vĩ nhốt ở trong nhà không cho ra ngoài, Chu Hạo Thanh cũng không chịu nhận điện thoại, cô ấy liền gửi lại tin cho Tô Tuyết Vy.

Tô Tuyết Vy thở dài, cô chỉ có thể cầu mong Chu Hạo Thanh đừng tới, cô vươn tay chống lên bàn đứng dậy nhìn Tô Thần Vũ miễn cưỡng nở một nụ cười.

Tiêu Châu luôn cảm thấy hôm nay Tô Tuyết Vy có gì đó không ổn, liền hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Tô Tuyết Vy chỉ lắc đầu, không có bất kỳ hành động nào để đáp lại Tiêu Châu, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ biết không phải sao? Ai nói cũng giống nhau mà thôi.

Trong phòng làm việc của bác sĩ.

“Anh muốn cô ấy xuất viện với với tình trạng bây giờ sao? Việc này không được.

” Bác sĩ ngồi ở trên ghế nhìn Thịnh Vân Hạo.


“Tôi sẽ đưa cô ấy về thành phố Dung Châu, cho cô ấy điều kiện chữa trị tốt hơn, hoặc nếu tôi để cô ấy lại đây thì anh có thể cung cấp được điều kiện chữa trị tốt hơn không? Thịnh Vân Hạo quyết tâm muốn đưa cô đi nên giọng điệu đều là vẻ gây sự.

Bác sĩ cũng không biết nói gì, Thịnh Vân Hạo nói đúng, điều kiện chữa trị ở nơi này quả thật là không tốt bằng thành phố Dung Châu, bác sĩ chỉ có thể thở dài, xua xua tay nói: “Được rồi, anh đi làm thủ tục xuất viện đi.


Thịnh Vân Hạo xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, lúc ở dưới sảnh lớn tầng một làm thủ tục xuất viện anh lại nhìn thấy một người khiến anh buồn bực-Chu Hạo Thanh.

Hai người vừa khéo gặp nhau ngay ở sảnh lớn tầng một, khi nhìn thấy Thịnh Vân Hạo sắc mặt của Chu Hạo Thanh vô cùng khó coi.

“Làm sao mà cậu Chu lại rảnh rỗi để tới bệnh viện thế này?” Thịnh Vân Hạo mở miệng chính là giễu cợt, giễu cợt Chu Hạo Thanh không biết tự lượng sức mình.

Chu Hạo Thanh cũng không chịu yếu thế nói: “Tâm trạng của tổng giám đốc Hạo xem ra cũng không tồi nhỉ, vừa rồi tôi còn nhìn thấy dì của anh mà sao bây giờ tổng giám đốc Hạo vẫn còn đứng ở đây chứ?”
Nghe thấy những lời này sắc mặt Thịnh Vân Hạo vô cùng khó coi, ra sức nắm chặt tay nhìn Chu Hạo Thanh rồi lại lập tức buông tay ra nói: “Chu Hạo Thanh, tôi cùng cô ấy làm lành rồi.


Nhưng mà chỉ trong chớp mắt Chu Hạo Thanh đã đi tới trước mặt Thịnh Vân Hạo thô bạo nắm lấy cổ áo của Thịnh Vân Hạo, hai mắt đỏ ngầu nói: “Anh nói thêm một câu nữa xem.


Mùi thuốc súng giữa hai người nhanh chóng lan ra xung quanh, mọi người đi qua đều dừng lại xem nhưng không có ai dám bước tới quấy rầy chỉ sợ chính mình sẽ bị cuốn vào cuộc chiến giữa hai người họ.

Thịnh Vân Hạo gạt tay anh ta ra, khinh thường nở nụ cười, anh chỉnh lại quần áo, nhìn Chu Hạo Thanh gằn từng chữ: “Tôi cùng cô ấy làm hòa rồi tôi muốn dẫn cô ấy trở về thành phố Dung Châu.


Sắc mặt Chu Hạo Thanh tái mét nhìn anh, rồi nhanh chóng đi qua anh muốn tiến về hướng thang máy, anh ta muốn tìm Tô Tuyết Vy hỏi rõ ràng xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.


Thịnh Vân Hạo chặn đường anh ta, bầu không khí giữa hai người nhanh chóng trở nên căng thẳng, xung quanh người đi đường càng ngày càng nhiều, Thịnh Vân Hạo chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua một cái như là cảnh cáo khiến cho đám người rất nhanh đã tản ra.

Cuộc chiến giữa hai người vẫn còn tiếp tục mà hai người trong phòng bệnh cũng như thế.

“Chị nói nghiêm túc hay chỉ là để trả thù Thịnh Vân Hạo?” Vẻ mặt Tiêu Châu vô cùng nghiêm túc.

Tô Tuyết Vy cười cười, đứng dậy thu dọn quần áo, lấy quyển sổ viết lên đó: “Chị rất nghiêm túc, dù sao thì chị cũng không thể để cho Thần Vũ không có ba được.

“Tô Tuyết Vy, hai chúng ta ở chung chưa lâu nhưng Thịnh Vân Hạo là ai thì em biết rất rõ, còn chị hãy nhớ lấy thân phận của mình, em hy vọng chị sẽ không hối hận.


Cuối cùng Tô Tuyết Vy cũng cài xong nút áo, cô yên lặng nhìn Tiêu Châu cười cười, làm hình dáng miệng khi phát âm.

“Chị không hối hận.


Tiêu Châu không nói gì nữa, cô ấy chỉ lặng lặng nhìn động tác của cô, cô ấy biết Tô Tuyết Vy là người như thế nào cho nên cô ấy cũng không khuyên nhủ gì.

Chưa đầy hai phút sau cửa phòng bệnh bị mạnh mẽ đẩy ra, người đứng ngoài cửa rõ ràng là Chu Hạo Thanh.

.

Bình Luận (0)
Comment