Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!

Chương 168


Bên trong căn biệt thự đều là tiếng cãi nhau, Tô Tuyết Vy cuối cùng cũng biết mình đã thua, thua một cách triệt để rồi.

Chỉ có thể nhìn Thịnh Vân Hạo: “Thịnh Vân Hạo chắc anh cũng biết tôi tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện bất nhân bất nghĩa như vậy.


Thịnh Vân Hạo cười lạnh mấy tiếng, nhìn cô đang nắm lấy tay Tô Thần Vũ nói: “Nếu là trước đây thì tôi sẽ tin, nhưng bây giờ đến cả tôi cô cũng dám lừa gạt thì tôi không biết cô còn có thể làm ra loại chuyện gì nữa.


Nghe thấy Thịnh Vân Hạo nói mình như vậy, Tô Tuyết Vy chỉ cảm thấy lồng ngực mình nhói đau như bị ngàn vạn thanh đao đâm vào vậy, thì ra cô trong lòng anh lại là loại người chuyện gì cũng dám làm sao?
Bầu không khí trong căn biệt thự vô cùng căng thẳng, giống như một trận chiến lớn sắp xảy ra vậy.

Trình Vũ Thanh vẫn đang ở trong nhà kho đợi Thịnh Vân Hạo tới cứu, cô ta cố tình nói ra câu mang Tô Thần Vũ đến thay thế là vì muốn tăng thêm mâu thuẫn giữa hai người bọn họ.

Trì Linh Ngọc ngồi ở một bên nhìn bộ dạng của Trình Vũ Thanh, trong lòng vô cùng căm hận cô ta.

Nếu không phải vì Trình Vũ Thanh làm sao cô ta lại biến thành như hiện tại chứ, cô ta siết chặt nắm tay trong lòng thề với trời cô ta nhất định sẽ khiến Trình Vũ Thanh thân bại danh liệt.


Trình Vũ Thanh an ổn ngồi trên ghế nhìn bộ dạng không cam tâm của Trì Linh Ngọc nói: “Cô Ngọc à, cô đừng lộ ra cái vẻ mặt ấy, chuyện lần này là do đôi bên đều tình nguyện, tôi cũng đâu có ép cô.


Trì Linh Ngọc hận rằng bản thân không có chút quyền lực nào, còn tưởng rằng mình sắp trở thành cô chủ nhà họ Thịnh rồi, ai ngờ giờ đây lại bị người ta nắm được thóp, thậm chí còn bị bọn họ uy hiếp.

Trì Linh Ngọc chỉ có thể nhẫn nhịn nói: “Tôi biết rồi, cô Thanh à, không cần cô phải nhắc nhở tôi đâu.

Hai người chằm chằm nhìn nhau, giọng nói ngập tràn mùi thuốc súng, cứ như sợ không ai biết bọn họ có thâm thù đại hận với nhau vậy.

Trình Vũ Thanh nhìn đồng hồ trong lòng đang thắc mắc tại sao giờ này Thịnh Vân Hạo vẫn chưa đến, chỉ có thể nhíu mày nhìn Trì Linh Ngọc ở phía trước nói: “Cô mau gọi điện thoại giục họ chút đi.


Trì Linh Ngọc thầm chửi rủa cô ta trong lòng, Trình Vũ Thanh là đồ chết dẫm cô nhất định sẽ không bỏ qua cho loại khốn kiếp như cô ta đâu, dám coi cô như người ở để sai bảo sao, Trình Vũ Thanh tôi sẽ không để cô được yên ổn đâu.

Nhìn Trình Vũ Thanh trước mặt cô chẳng thể làm gì cả chỉ có thể nghe theo lời cô ta rút điện thoại ra bấm số gọi điện, cố tình nói bằng một giọng khác: “Là anh Hạo phải không? Nếu như anh còn chần chừ không chịu mang Tô Thần Vũ tới trao đổi thì chúng tôi đành phải giết cô Thanh đây thôi.

Tô Tuyết Vy nghe thấy giọng nói từ trong điện thoại vọng ra cô liền biết là ai, cho dù có cố tình đổi giọng đi chăng nữa cô cũng có thể nhận ra được là giọng của Trì Linh Ngọc, tại sao Thịnh Vân Hạo lại không nhận ra chứ.


Thịnh Vân Hạo cười lạnh rồi cúp điện thoại quay đầu lại nhìn mấy người trước mặt nói: “Tô Tuyết Vy, cô còn không dám thừa nhận đây là chuyện tốt mà cô làm ra sao? Ngoài cô ra còn ai có thể nghĩ đến việc mang Tô Thần Vũ ra tính kế chứ.


Tô Tuyết Vy đau khổ nhìn người đàn ông trước mặt, anh ta vẫn ngu ngốc như vậy, miệng cô nở nụ cười bi thương, cảm thấy người đàn ông trước mặt này thực sự vô cùng ngu xuẩn.

“Thịnh Vân Hạo, anh bị nhà họ Tô lừa bốn năm trời tới bây giờ anh vẫn chưa phân biệt được đâu là lời nói thật đâu là giả dối sao?” Tô Tuyết Vy căm phẫn nói.

Cô từ sớm đã hiểu rõ tác phong của Thịnh Vân Hạo, nếu như đó không phải là người anh ta tin tưởng, anh ta sẽ tuyệt đối không tin bất cứ lời nào từ người đó, mà giờ đây cô và anh ta xảy ra mâu thuẫn, Trình Vũ Thanh sao có thể không nhân cơ hội này mà chia rẽ bọn họ chứ.

Chu Hạo Thanh liền đứng lên chắn trước mặt Tô Tuyết Vy, nhìn Thịnh Vân Hạo nói: “Chuyện này nhất định không phải là do cô ấy làm, cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi mà!”
Thịnh Vân Hạo nghe thấy câu nói này, liền cảm thấy lồng ngực nhói đau, miệng cười to đầy trào phúng, vẫn luôn ở bên nhau sao, sự phẫn nộ trong mắt càng ngày càng đậm, nói.

“Vẫn luôn ở cạnh nhau ư, Chu Hạo Thanh anh không sợ người khác nói bóng gió Lục Đan Bạch sao? Hay là việc bắt cóc Trình Vũ Thanh lần này là một phần trong kế hoạch của mấy người.


Nghe thấy Thịnh Vân Hạo vu khống mình như vậy, Tô Tuyết Vy không thể nhịn được nữa liền lớn giọng nói: “Thịnh Vân Hạo, không cần anh ở đấy nói lời xằng bậy, chuyện của anh và Trình Vũ Thanh ai mà không biết chứ?”

Chuyện này vẫn cứ luôn ở trong lòng cô lâu dần liền cắm rễ trong đó không thể nhổ lên được nữa, nếu mọi chuyện đã đi đến nước này vậy thì để cái gai trong lòng bọn họ biến thành bảo kiếm trong tay, một nhát đâm vào yếu điểm của đối phương.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Thịnh Vân Hạo liền trở nên vô cùng khó coi, anh lúc đó còn vì chuyện này, vì Tô Tuyết Vy mà cảm thấy áy náy, không ngờ rằng Trình Vũ Thanh lại trực tiếp ném cho anh một quả bom nổ chậm.

Thịnh Vân Hạo liền đập vỡ bình hoa bên cạnh, sắc mặt tái nhợt đi chỉ tay vào mấy người đứng trước mặt nói: “Mau cút ra khỏi nhà tôi!”
Tô Thần Vũ sợ hãi lùi lại phía sau, nước mắt thi nhau rơi xuống đất vẫn luôn nhịn không phát ra tiếng động nào cả, cậu không muốn khiến Tô Tuyết Vy khó xử.

Tô Tuyết Vy cười đau khổ, bình tĩnh nhìn Thịnh Vân Hạo nói: “Được thôi, tôi đi!”
Ba người rất nhanh đã rời khỏi căn biệt thự, Thịnh Vân Hạo một mình cô độc ngồi trên sô pha nhìn chén trà để trên mặt bàn liền dùng tay gạt phăng đi.

Ầm một tiếng, tiếng chén trà bị vỡ vang lên trong không gian, chén trà rơi xuống đất vỡ ra làm vô số mảnh nhỏ, người hầu đứng bên cạnh một câu cũng không dám nói, một lúc lâu sau Thịnh Vân Hạo mới chậm rãi đứng dậy rời khỏi nhà, anh quyết định đi tìm Trình Vũ Thanh.

Trình Vũ Thanh đã đợi ở nhà kho đợi đến mất hết kiên nhẫn rồi, thậm chí còn có chút mệt mỏi, vở kịch tự biên tự diễn lần này thật sự là có chút tự khiến bản thân mệt mỏi.

Tới lúc này nếu như Thịnh Vân Hạo còn chưa đến thì kế hoạch của cô ta đều uổng phí cả rồi, chính vào lúc cô ta có ý định từ bỏ liền nghe thấy giọng của Thịnh Vân Hạo từ ngoài cửa vọng vào.

Rất nhanh liền kéo Trì Linh Ngọc lại làm ra bộ dạng bị bắt cóc, còn đang nằm ở một góc hôn mê bất tỉnh chờ Thịnh Vân Hạo tới cứu.

Trì Linh Ngọc nhìn thấy vậy chỉ cảm thấy cô ta vô cùng nực cười, cho dù Trình Vũ Thanh cô ta có giỏi giang đến mấy thì Thịnh Vân Hạo cũng sẽ không bao giờ chấp nhận cô ta, Trình Linh Ngọc biết tình cảm của Thịnh Vân Hạo đã dành hết cho người đó rồi.


“Người đâu cả rồi?” Thịnh Vân Hạo đứng ở ngoài cửa biểu cảm lạnh lùng hỏi.

Ngữ khí tràn ngập sự không kiên nhẫn, thậm chí còn có tâm trạng như muốn đánh người vậy, chuyện của Tô Tuyết Vy hồi nãy đã khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu rồi, nếu như còn không để anh nhanh chóng giải quyết gọn gàng chuyện này, anh thật sự sẽ giết người đấy.

Hai người đứng ngoài cửa dè chừng nhìn Thịnh Vân Hạo ban đầu định ra tay dạy dỗ anh ta một chút, không ngờ rằng anh ta lại mang theo một đám người áo đen đến, hai người liền vội vội vàng vàng mở cửa nhà kho để bọn họ tiến vào.

Thịnh Vân Hạo vừa bước vào nhà kho liền nhìn thấy Trình Vũ Thanh đang hôn mê bất tỉnh trên người chằng chịt vết thương khiến người khác vô cùng đau lòng, ai cũng không thể nghĩ tới tất cả đều là do Trình Vũ Thanh tự mình ra tay.

“Anh, anh họ đấy ư.

” Trình Vũ Thanh giả vờ như vừa tỉnh dậy sau khi hôn mê, yếu ớt lên tiếng.

Thịnh Vân Hạo cởi áo khoác ra bọc cô ta lại bế ra ngoài, Trình Vũ Thanh đắc ý nhướn mày, giơ ra bàn tay run rẩy chậm chạp nắm lấy cổ áo của anh, giống như đang rất sợ hãi.

Trì Linh Ngọc trốn ở sau cánh cửa, qua khe cửa nhìn thấy tất cả, những lời Trình Vũ Thanh nói lúc nãy cô đã ghi âm lại không sót một chữ nào, chỉ cần Trình Vũ Thanh dám làm chuyện gì bất lợi với cô, cô sẽ lấy nó ra để uy hiếp cô ta, đây chính là lá bùa hộ mệnh của Trì Linh Ngọc cô.

Thịnh Vân Hạo vội vàng đem người tới thẳng bệnh viện, sợ rằng cô ta sẽ xảy ra chuyện gì nên trước tiên chỉ có thể đưa tới bệnh viện đã.

.

Bình Luận (0)
Comment