Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!

Chương 27


Thực ra trong lòng Tô Tuyết Vy hiểu rõ, giờ đây cho dù cô có gào thét lớn như thế nào cũng vô dụng, bởi vì Thịnh Vân Hạo căn bản không muốn buông tha cho cô.
Mặc dù hiện tại cô không danh không phận mà ở bên anh, không phải là những điều ban đầu cô mong muốn.
Nhưng như vậy lại giúp cô có thêm hy vọng cứu sống Tô Thần Vũ, cô chỉ có một đứa con này với anh thôi, vì Tô Thần Vũ, cô có thể làm bất cứ việc gì, cũng có thể chịu đựng tất cả mọi thứ.
Bởi vì cô không muốn từ bỏ cậu bé.
Thịnh Vân Hạo trông thấy bộ dạng không thèm nói chuyện của Tô Tuyết Vy, chỉ đành tức giận đùng đùng rời khỏi phòng.
Anh đi xuống lầu, thấy Chu Hạo Thanh quả nhiên đã rời đi.

Từ giờ trở đi anh sẽ không nương tay với nhà họ Chu nữa.

Anh biết rằng nhà họ Chu và nhà họ Lục liên hôn với nhau là để cùng nhau đối phó với nhà họ Thịnh, nhưng Thịnh Vân Hạo anh từ trước đến nay chưa bao giờ thua trên thương trường.
Anh lạnh giọng hừ một tiếng, gọi thư ký đến rồi giao phó cho anh ta chút việc.

Thư ký gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi đó.
Sắc trời cũng dần dần tối đi, bên ngoài mưa càng ngày càng to, Thịnh Vân Hạo ngồi ở phòng khách, gương mặt vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Có những chuyện anh cũng nên biết đáp án rồi chứ.
Ví dụ như chân tướng việc Tô Tuyết Vy bốn năm trước rời khỏi anh.
Thịnh Vân Hạo suy nghĩ đến thất thần, mãi cho đến khi Tô Thần đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt anh, anh mới nhớ ra, đứa trẻ này cũng đang ở đây.

Đôi mắt trong veo của Tô Thần Vũ phản chiếu thân hình của Thịnh Vân Hạo, gương mặt ngây thơ nhìn chằm chằm anh.
Thịnh Vân Hạo cũng dán mắt lên người cậu bé.

Hai người họ cứ như vậy, một lớn một nhỏ nhìn nhau một lúc lâu.

Cuối cùng, vẫn là Tô Thần Vũ không nhịn được nữa, cất tiếng hỏi: "Chú thích mẹ cháu sao?"
Thịnh Vân Hạo dường như không ngờ rằng một đứa trẻ cư nhiên lại hỏi một câu hỏi như vậy.
Anh ngạc nhiên một lát rồi cố ý làm mặt phụng phịu trả lời: "Ai nói chú thích mẹ cháu?"
Gương mặt Tô Thần Vũ liền trở nên rối rắm khó hiểu.
"Nhưng cháu thấy trong TV nếu một người đàn ông thích một người phụ nữ thì sẽ đem cô ấy về giấu ở trong nhà.

Bây giờ chú cũng đang đem cháu với mẹ cháu giấu trong nhà chú còn gì.

Vậy mà chú còn không chịu thừa nhận."
Thịnh Vân Hạo cảm thấy chắc chắn bản thân đã nghe nhầm rồi, đây là những gì mà Tô Tuyết Vy dạy con của cô sao?
"Tốt nhất sau này cháu xem ít phim thôi." Thịnh Vân Hạo hừ một tiếng.
Tiếp đó anh lại hỏi Tô Thần Vũ.
"Cháu thích ở đây không?"
Tô Thần Vũ liền gật đầu.


Thịnh Vân Hạo thấy vậy liền vẫy vẫy tay, bảo cậu bé lại gần anh.
Tô Thần Vũ rụt rè ngồi xuống sofa, đối với anh, cậu bé vừa thấy sợ sệt anh nhưng cũng muốn gần gũi hơn với anh.
Thịnh Vân Hạo trông thấy bộ dạng Tô Thần Vũ rụt rè đáng yêu, còn cậu bé thì chỉ có thể dùng tay chân trèo lên ngồi gần anh.

Hai người đàn ông, một lớn một nhỏ, chính thức bắt đầu trò chuyện.
"Cháu tên Tô Thần Vũ đúng không? Cháu họ gì?" Thịnh Vân Hạo lên tiếng hỏi trước.
"Cháu họ Tô, gọi là Tô Thần Vũ." Cậu bé chững chạc trả lời.
Thịnh Vân Hạo liền nhíu mày.
"Sao cháu lại lấy họ mẹ, ba cháu đâu?" Thực ra đây mới là câu hỏi mà Thịnh Vân Hạo muốn hỏi cậu bé nhất.
Tô Thần Vũ dường như thấy câu hỏi này vô cùng xa lạ, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời.
"Cháu không có ba, mẹ con nói ba cháu đã đến một nơi rất xa rồi nên mẹ cháu cũng không đi tìm ba nữa."
Thịnh Vân Hạo nghe vậy vô cùng ngạc nhiên, chẳng lẽ Chu Hạo Thanh không phải ba của đứa trẻ này sao?
Thịnh Vân Hạo bỗng cảm thấy yên tâm hơn.
Nếu như Chu Hạo Thanh không phải ba của Tô Thần Vũ, vây rốt cuộc ai mới là ba cậu bé?
Anh trầm mặc nhìn Tô Thần Vũ.
"Chú ơi, sao chú lại quan tâm đến ba cháu thế?" Tô Thần Vũ hỏi.
"Không có gì, hỏi chuyện cháu một chút thôi." Thịnh Vân Hạo cũng cảm thấy mình thật kỳ quái, trông thấy Tô tThần Vũ liền cảm thấy có một loại cảm giác gần gũi đến khó hiểu, nhưng vừa nghĩ đến cậu bé là con của Tô Tuyết Vy và một người đàn ông khác, trong lòng anh chợt trở nên khó chịu.
Thịnh Vân Hạo thấy có chút phiền não liền đứng lên, Tô Thần Vũ không hiểu lắm nên cũng ngước mắt nhìn theo, rụt rè hỏi: "Chú, chú giận rồi à?"

Thịnh Vân Hạo không thèm trả lời, lập tức bước chân rời khỏi.
Mặc dù anh không nói một lời đã bỏ đi, khiến Tô Thần Vũ ngây ngốc ngồi một chỗ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng không lâu sau, người giúp việc mang đến cho cậu rất nhiều đồ ăn vặt và đồ chơi.
Trẻ con là vậy, bất kỳ chuyện gì cũng đều quên rất nhanh, những chuyện khó hiểu lúc nãy đã bị đồ ăn vặt và đồ chơi thổi bay sạch sẽ.
Khi Tô Tuyết Vy tỉnh dậy đã là trời tối, cô mở mắt ra chỉ thấy không gian vô cùng yên tĩnh, ánh đèn vàng ấm áp chiếu sáng khắp căn phòng.
Cô liền nhớ lại khung cảnh của bốn năm trước, khi ấy cô rất sợ bóng tối, cho dù ngủ cũng luôn để đèn sáng.

Vì vậy Thịnh Vân Hạo đã đặc biệt tìm một kiến trúc sư đến thiết kế cho cô một kiểu đèn có thể thắp sáng cả đêm nhưng vẫn không hại đến mắt, giúp cô có thể an tâm đi ngủ.
Mỗi đêm, Thịnh Vân Hạo sẽ luôn bật đèn cho cô, kể cả anh không thể ngủ khi đèn sáng nhưng vì cô, anh vẫn kiên trì để đèn.
Sau này, cũng không có ai vì cô mà để đèn sáng trong đêm nữa.

Trông thấy ánh đèn vàng ấm áp, cô bỗng thấy chua xót.
Cô biết rằng cho dù Thịnh Vân Hạo tìm mọi cách nhục mạ cô nhưng có lẽ trong lòng anh hẳn cũng thương xót cô hoặc có lẽ anh đã quên rằng phải bày tỏ như thế nào.
Hóa ra anh vẫn còn nhớ những thói quen cũ của cô.

Điều này đã khiến trái tim Tô Tuyết Vy ấm áp hơn và có hy vọng hơn.
Tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.

Tô Tuyết Vy vội đưa tay lau đi nước mắt, nhẹ giọng trả lời: "Mời vào."
Người hầu liền bưng bàn ăn đi vào.

"Bà chủ, Tổng giám đốc bảo tôi mang bữa tối đến, nói rằng cô ngủ dậy chắc sẽ đói." Giọng cô ấy vô cùng nhẹ nhàng, khiến Tô Tuyết Vy thấy rất thoải mái.
Đã lâu lắm rồi cô chưa ngủ ngon như vậy.
"Bà chủ? Tôi không phải bà chủ gì cả, cô cứ gọi tôi là cô Vy là được rồi." Nghe thấy người giúp việc xưng hô với mình như vậy, Tô Tuyết Vy liền cảm thấy không thoải mái.
"Vâng, nhân lúc thức ăn còn nóng cô hãy ăn đi ạ.

Nếu cô thấy ít tôi sẽ đi lấy thêm." Người giúp việc đứng ở bên giường, nở một nụ cười chuyên nghiệp.
Tô Tuyết Vy thấy cô ấy khá trẻ tuổi, liền thuận miệng hỏi: "Cô tên gì?"
"Tôi tên Quy Ngọc Quỳnh."
Tô Tuyết Vy gật đầu, cô đặc biệt ấn tượng với cô ấy, hai lần trước cô ở biệt thự khác cũng là cô ấy đến chăm sóc cô, ngoài ra cô cũng cảm thấy cô gái này cũng khá tốt bụng.
"Thịnh Vân Hạo đâu?" Tô Tuyết Vy bưng bát cháo lên, nhẹ giọng hỏi.
"Lúc nãy Tổng giám đốc nhận được điện thoại liền ra ngoài rồi ạ." Quy Ngọc Quỳnh thành thật trả lời.
Tô Tuyết Vy trông thấy bên ngoài mưa càng ngày càng to, mãi không ngớt, thầm nghĩ đã muộn như vậy rồi, rốt cuộc có chuyện khẩn cấp gì mà Thịnh Vân Hạo phải đội mưa đội gió đi xử lý.
"Tổng giám đốc dặn dò tôi chăm sóc cô cẩn thận, không biết cô có chuyện gì cần dặn dò không? Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép." Quy Ngọc Quỳnh trông thấy cô ngẩn ngơ một hồi, không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
"Không có chuyện gì đâu." Tô Tuyết Vy lấy lại tinh thần, cười nói.
Quy Ngọc Quỳnh nghe thấy vậy liền quay người rời đi, đúng lúc cô ấy định đóng cửa thì Tô Tuyết Vy bỗng nhớ ra Tô Thần Vũ, vội hỏi: "Tô Thần Vũ đâu? Chính là đứa bé đi với tôi ấy, thằng bé là con trai tôi."
Cô đặt bát cháo xuống, vội vàng hỏi, có vẻ khá lâu rồi cô chưa thấy con trai đâu.
"Cô Vy không cần lo lắng, Tổng giám đốc đã dặn chúng tôi chú ý chăm sóc cậu bé rồi.

Cậu ấy đã dùng xong bữa tối và đi ngủ rồi." Quy Ngọc Quỳnh nói xong liền nở một nụ cười trấn an cô.
"Thằng bé ở đâu? Tôi muốn đi gặp thằng bé." Tô Tuyết Vy vừa nói vừa bước xuống giường.
"Vâng, để tôi đưa cô đi." Quy Ngọc Quỳnh không còn cách nào khác, chỉ đành lấy áo choàng mặc cho Tô Tuyết Vy, đưa cô đến phòng con trai..

Bình Luận (0)
Comment