Vợ Yêu Em Phải Là Của Tôi!

Chương 72


Tô Minh Nguyệt nhìn bầu trời đang tối dần, trong lòng càng thêm lo lắng, vừa rồi cô ta gọi điện thoại cho Thịnh Vân Hạo, nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
"Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Tô Minh Nguyệt chưa từ bỏ ý định tiếp tục gọi, nước mắt từ từ trượt xuống, từng giọt từng giọt rơi trên chăn bông, nhưng trong miệng lại là lời nói hung ác: "Tô Tuyết Vy, tao sẽ giết mày."
Cô ta định rời khỏi giường và đi đến chỗ Tô Tuyết Vy.
Mạnh Tú Cầm vừa mở cửa đã nhìn thấy Tô Minh Nguyệt như vậy liền vội vàng ngăn cô ta lại nói: "Minh Nguyệt, bình tĩnh đi, chuyện này để mẹ giải quyết."
Tô Minh Nguyệt lo lắng giãy giụa: "Con không muốn, con phải tự mình giải thích với anh Vân Hạo, con phải giết chết con tiện nhân Tô Tuyết Vy kia, mẹ đừng ngăn cản con!"
Mạnh Tú Cầm sốc khi nghe những lời không mạch lạc của Tô Minh Nguyệt, nếu như bị Thịnh Vân Hạo biết chuyện này, thì bà ta cũng đừng mơ được sống yên ổn.
“Minh Nguyệt, nghe lời mẹ đi, mẹ sẽ không gạt con.” Mạnh Tú Cầm tiếp tục nói: “Chuyện này, để mẹ đi giải quyế giúp cho con.

Sức khỏe con không tốt, con cứ ở trong bệnh viện chăm sóc bản thân cho tốt, tuyệt đối đừng làm bậy bạ.

"
Tô Minh Nguyệt nắm chặt tay Mạnh Tú Cầm, không kiềm chế được mà bật khóc: "Mẹ, mẹ đừng nói gạt con, con không thể sống thiếu anh Vân Hạo được."
Mạnh Tú Cầm liên tục đáp lại: "Mẹ sẽ không gạt con đâu, tin tưởng ở mẹ đi."
Tô Minh Nguyệt gật đầu quay lại giường, cô ta hoàn toàn không tin lời Mạnh Tú Cầm, cô ta đã chuẩn bị xong, khi Mạnh Tú Cầm đi rồi, cô ta lặng lẽ chạy ra khỏi bệnh viện để tìm Thịnh Vân Hạo.
Mạnh Tú Cầm biết rằng bà ta không thể ngăn cản Tô Minh Nguyệt, bà ta đã biết mình sẽ phải làm gì để có thể bảo vệ bản thân.


Bà ta có thể hy sinh bất cứ ai, kể cả người đó là con gái của chính mình.
Bệnh viện về đêm lộ ra bầu không khí đáng sợ.
Chín giờ tối, khách sạn Bắc Đảo.
Thịnh Vân Hạo và Chu Hạo Thanh ngồi đối mặt trên một chiếc bàn cạnh cửa sổ, người phục vụ từ bên cạnh hỏi: "Xin chào quý khách, quý khách muốn dùng gì ạ?"
“Hai ly latte là được rồi.” Thịnh Vân Hạo nhàn nhạt nói.
"Vâng, xin quý khách đợi một lát."
Chu Hạo Thanh nhìn bộ dạng này của Thịnh Vân Hạo, nói: "Tổng giám đốc Hạo, bây giờ có thể nói đi, anh muốn hợp tác như thế nào?"
"Tôi muốn biết cuộc sống của Tuyết Vy trong bốn năm qua và tất cả những người tham gia vụ cháy bốn năm trước gồm có những ai."
"Thịnh Vân Hạo, hợp tác tự nhiên là đôi bên cùng có lợi, tôi cũng không thể thua lỗ trong việc hợp tác này chứ."
Thịnh Vân Hạo nhìn anh ta chằm chằm: "Anh muốn gì?"
“Tôi muốn anh đừng quấy rầy cuộc sống của Tuyết Vy nữa.” Chu Hạo Thanh trực tiếp nói ra yêu cầu.
“Không thể nào, Chu Hạo Thanh, tôi có thể đảm bảo rằng tôi sẽ không tấn công Chu Thị, anh thấy sao về lợi ích này?” Thịnh Vân Hạo đương nhiên biết điểm yếu của Chu Hạo Thanh.
Chu Hạo Thanh nhìn Thịnh Vân Hạo với vẻ mặt khó coi, hai người đối mặt với nhau thế này, không ai lên tiếng.
"Hai ly latte của quý khách đây ạ, mời quý khách từ từ dùng."
Nhìn ly cà phê trên bàn, Chu Hạo Thanh nhìn chằm chằm vào ánh mắt không thể tránh khỏi của Thịnh Vân Hạo và nói: "Được rồi, tôi có thể nói cho anh biết mọi chuyện."
Sau đó lời nói của Chu Hạo Thanh lại xoay chuyển: "Tuy nhiên, anh phải chắc chắn rằng sẽ không bao giờ làm tổn thương Tuyết Vy nữa."

Nghe những lời này, Chu Hạo Thanh có thể thấy rõ sự đau đớn trong mắt Thịnh Vân Hạo.
“Tôi hứa.” Cổ họng khô khốc phát ra âm thanh khàn khàn.
Chu Hạo Thanh lấy ra tài liệu từ trong bọc đặt trước mặt Thịnh Vân Hạo, nói: "Đây đều là những thứ anh cần, tôi mang đến toàn bộ rồi."
Thịnh Vân Hạo lấy tài liệu và xem qua từng trang, Chu Hạo Thanh vô tình liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt ly cà phê trên tay anh ta đổ tràn ra cả bàn.
Thịnh Vân Hạo không hài lòng nhìn anh ta: "Làm sao vậy?"
"Đó là Tô Minh Nguyệt à?"
Chu Hạo Thanh nhìn qua cửa kính thấy rõ người phụ nữ ngã trong vũng máu là Tô Minh Nguyệt.
Thịnh Vân Hạo hừ lạnh: "Đừng nhắc đến cô ta với tôi."
“Không phải, ý tôi là người ở dưới...” Chu Hạo Thanh chỉ vào người đang nằm htrên vũng máu nói.
Nhìn theo hướng ngón tay của Chu Hạo Thanh, Thịnh Vân Hạo thấy người đó là Tô Minh Nguyệt.
"Làm sao..." Thịnh Vân Hạo im bặt.
Hai người cứ như vậy nhìn...!nhất thời không biết nói gì.
Thịnh Vân Hạo không phải nói Tô Minh Nguyệt phải ở bệnh viện vào lúc này sao?
Tại sao cô ta lại ở đây?
"Tôi đi xuống xem một chút."

Thịnh Vân Hạo ngăn cản anh ta, chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy: "Tôi đi xuống với anh."
Mà hiện trường vụ tai nạn ô tô.
Dòng người huyên náo vây quanh Tô Minh Nguyệt chỉ trỏ, bàn tán xôn xao.
Một chiếc ô tô màu đen đậu trước mặt Tô Minh Nguyệt, trên thân xe còn dính chút máu, Tô Minh Nguyệt ngã trong vũng máu với vẻ mặt đau đớn.
"Đây là con cái nhà ai vậy, thật là không may."
"Ừ, cũng không biết tài xế nghĩ gì, thay vì đi dưới lòng đường, anh ta lại lao lên vỉa hè."
Thịnh Vân Hạo cau mày lắng nghe, Chu Hạo Thanh đẩy người bên cạnh hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"
Người đàn ông ôm tay nói: "Người lái xe ô tô màu đen kia không biết có phải uống rượu mà lái xe ẩu hay không, người đó chạy xe trên vỉa hè hết chỗ này đến chỗ khác.

Với lại cô gái kia số mệnh không tốt, cứ như vậy bị đụng phải."
Trên con đường này có rất nhiều người, tại sao người lái xe đó không va vào người khác? Mà lại là Tô Minh Nguyệt, đây rõ ràng là muốn lấy mạng của Tô Minh Nguyệt.

Thịnh Vân Hạo nhìn Tô Minh Nguyệt trên vũng máu sau đó lấy điện thoại ra bấm số 113.
Chu Hạo Thanh bất mãn nhìn anh: "Anh làm gì vậy?"
"Anh không nghĩ nó kỳ lạ sao? Tại sao cô ta bị đụng phải, tại sao có rất nhiều người trên đường nhưng cô ta lại bị tông chết?"
Lời nói của Thịnh Vân Hạo khiến Chu Hạo Thanh nhớ lại, Chu Hạo Thanh thì thào: "Ý anh là Tô Minh Nguyệt bị tai nạn xe hơi vì có người sợ cô ta kể hết mọi chuyện về bốn năm trước?"
Thịnh Vân Hạo gật đầu và nói: "Đúng vậy, lát nữa cảnh sát đến, chúng ta có thể nghe được lời khai của những nhân chứng."
Chu Hạo Thanh không thể không phục tư duy của Thịnh Vân Hạo, nhanh như vậy liền có thể suy luận ra nhiều thứ như vậy.
"Tuyệt."

Thịnh Vân Hạo vốn là một người thông minh, chỉ là sự việc bốn năm trước đã khiến anh mù quáng vì hận thù, bây giờ sự thật đã sáng tỏ, anh đương nhiên có thể phân biệt được đúng sai.
Ngay sau đó, tiếng còi cảnh sát vang lên từ xa, đám đông dần dần giải tán, chỉ còn lại hiện trường bị vây kín bởi người tài xế gây tai nạn bị cảnh sát kéo ra khỏi xe, hai người bọn họ ở xa đều có thể ngửi thấy toàn thân anh ta đầy mùi rượu..
Tô Minh Nguyệt được khiêng trên cáng, cảnh sát đến gần hai người họ và nói: "Ai đã báo cáo vụ án?"
"Tôi."
"Phiền anh đi với chúng tôi về đồn cảnh sát một chuyến."
Hai người nhìn nhau, rồi cùng lên xe cảnh sát.
Mạnh Tú Cầm trốn trong ngõ nhỏ, bà ta không ngờ rằng Thịnh Vân Hạo và Chu Hạo Thanh sẽ đột ngột xuất hiện, chưa kể cả hai lại còn hợp tác với nhau.
Sự u ám trong mắt bà ta báo trước một trận mưa máu sắp tới, Mạnh Tú Cầm xoay người đi vào trong bóng tối, bà ta nhất định sẽ tiêu hủy tất cả bằng chứng chống lại bà ta.
"Bà Mạnh, người tôi đã giải quyết cho bà, tiền cũng nên thanh toán hết roiif đúng không?"
Một người đàn ông mặc áo choàng đen chặn đường của Mạnh Tú Cầm.
“Anh yên tâm, một đồng cũng không thiếu.” Mạnh Tú Cầm nghiến răng nghiến lợi nói ra câu này từ trong miệng.
Bà ta không thể khiêu khích người đàn ông trước mặt mình, nếu không phải vì bà ta sợ bị phát hiện có liên quan đến vụ giết người của Trình Tú Anh mười mấy năm trước, bà ta sẽ không bao giờ đến cầu xin người đàn ông này giúp đỡ.
“Tôi hy vọng bà nói được làm được.” Giọng người đàn ông đầy ớn lạnh.
Mạnh Tú Cầm hừ lạnh một tiếng: "Đừng tưởng rằng mười năm trước anh không tham gia vào những chuyện như này.

Nếu tôi bị bắt, không ai trong chúng ta có thể chạy thoát đâu."
“Bà...!” Người đàn ông quay lại nói: “Vậy thì mong chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Nói xong, người đàn ông quay người bỏ đi..

Bình Luận (0)
Comment