Vợ Yêu Hàng Tỉ: Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc

Chương 15

Hắn buông tay Trần Vũ Tịch ra, chép miệng cười nói, "Mà tôi phát hiện, điểm nào cô cũng không có!"

Một lần nữa cô nắm chặt quả đấm, chưa từng có người nào phán xét không đúng về cô như thế.

Hắn nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một phen, rồi lại nhìn chằm chằm vẻ mặt đỏ ửng một mảnh của cô: "Quả nhiên vẫn chỉ là một cô bé. Yên tâm đi, tôi chỉ đùa giỡn với cô một chút mà thôi, thúc thúc không thích tiểu loli."

Trần Vũ Tịch lại nhịn nữa, cô thừa nhận, cô chưa chính thức yêu lần ào, thậm chí cô còn chưa từng hôn một nam sinh nào, cô hai mươi mốt tuổi, bề ngoài thoáng nhìn giống như một nữ sinh mười bảy mười tám tuổi học cấp ba, thế giới tình cảm chính là một trang giấy trắng.

Vừa rồi khi Ngạo Dạ Phong ép tới, cô thật sự sợ hết hồn, mặt đỏ tim đập.

Thật không nghĩ đến, hắn chỉ đùa giỡn với cô thôi.

Còn nói mình là tiểu loli!

Xe ngừng lại ở cửa trường học, "Xuống xe!" Hắn lạnh lùng nói.

Trần Vũ Tịch liếc nhìn trường học Quý tộc trước mắt: "Không phải anh dẫn tôi vào sao? Tôi không quen ở đây."

Ngạo Dạ Phong quay đầu nhìn cô: "Không quen không biết hỏi thăm sao? Trực tiếp đi tìm Đường Dật là được, nhanh xuống xe, tôi còn công chuyện."

"Có chuyện gì, không phải chỉ là đi tìm ngực lớn của anh sao!"

"Cô ghen?"

"Cắt. . . . . . Những bộ ngực lớn kia đều chỉ dùng để đựng tiền, bọn họ nhìn trúng anh chính vì trong túi anh có tiền!" Trần Vũ Tịch liếc Ngạo Dạ Phong một cái, đang chuẩn bị xuống xe.

Ngạo Dạ Phong nghiêng người nhìn cô tà mị: "Cô bé, xem ra tôi phải thay đổi cách nhìn về cô, không ngờ cô cũng hiểu biết những chuyện này."

Sau khi Trần Vũ Tịch xuống xe, cúi người ở trước cửa xe, hướng Ngạo Dạ Phong ngồi chỗ tài xế le lưỡi một cái, "Bởi vì những loại người như anh, không thể có người phụ nữ nào thích ."

Nhìn Ngạo Dạ Phong trầm mặt xuống, Trần Vũ Tịch cười một tiếng thắng lợi rồi xoay người đi vào trường học.

Khởi động xe, tay Ngạo Dạ Phong đặt trên vô lăng, nụ cười khóe miệng biến mất, vẻ mặt trở nên tĩnh lặng .

"Hôm nay có chuyện, không qua được, cô về nhà trước đi!"

Ném điện thoại xuống, Ngạo Dạ Phong quay đầu xe, hướng công ty đi tới.

Đứng ở cổng trường cấp ba, Trần Vũ Tịch hít một hơi thật sâu, giống như trở lại thời trung học của mình, vừa nghĩ tới lập tức có thể nhìn thấy Đường Dật, trong lòng vui mừng không thể tả.

Vậy mà, khi cô mới cất bước đi vào trường học, lại nghe thấy âm thanh đánh chửi nhau.

Trần Vũ Tịch quay nhìn về một phía, thấy mấy nam sinh đang khi dễ một người, nhìn đồng phục học sinh mặc trên người bọn họ, giống đồng phục học sinh trong trường học, xem ra cũng là học sinh của trường học này.

Một nam sinh đứng ở trong góc, hai tay ôm đầu, không thấy được khuôn mặt của hắn, nhưng là có thể cảm thấy dường như hắn rất sợ, mấy nam sinh khác đang đấm đá hắn.

Trần Vũ Tịch ghét nhất là nhìn thấy những chuyện này, nên xắn ống tay áo, đi tới!

"Dừng tay! Tại sao nhiều người như vậy lại có thể khi dễ một người." Trần Vũ Tịch buông một câu.

Mấy nam sinh đồng thời quay đầu, không ngờ rằng người nói chuyện lại là một nữ sinh.

"Cô cũng học ở trường này hay sao?" Một người trong đó quay nhìn Trần Vũ Tịch hỏi.

Trần Vũ Tịch sửng sốt: "Ừ! Chẳng lẽ mấy người không biết trong trường học không thể đánh nhau sao?"

Mấy nam sinh cười ồ lên một tiếng: "Cái gì?" Một người trong đó đi tới trước mặt Trần Vũ Tịch, rồi xoay người đi xung quanh cô một vòng: "Trước kia chưa từng thấy qua cô, mới tới à?" Đưa tay tới ngang hông của cô sờ một cái.

Trần Vũ Tịch nhẫn nại, bọn nhỏ bây giờ, chẳng lẽ cũng cởi mở như vậy sao?
Bình Luận (0)
Comment