Vợ Yêu Hàng Tỉ: Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc

Chương 273

Phần còn lại của câu nói bị Ngô Duẫn Kỳ ngăn ở trong miệng cô.

Nam Cung Thiến dùng sức đẩy Ngô Duẫn Kỳ ra: "Bây giờ không phải là lúc để làm chuyện này, phải nhanh chóng rời đi nghe kỹ chưa." Nam Cung Thiến nói xong, mở cửa xuống xe, trong không trung, có thể phảng phất nghe được tiếng còi xe cảnh sát, cô đưa lưng về phía anh khẽ nhắm mắt lại, hi vọng Ngô Duẫn Kỳ sẽ rời đi.

Khóe miệng cô lộ ra một nụ cười, lúc này nên rời đi thôi, càng xa càng tốt, em chỉ muốn anh được sống thật tốt. die nda nl equ ydo n

Vậy mà, khi tiếng còi xe cảnh sát càng ngày càng gần, thì chiếc xe bên cạnh cô không có một chút động tĩnh nào, vào lúc Nam Cung Thiến vừa xoay người lại, chỉ trong chốc lát, Ngô Duẫn Kỳ đã nắm lấy tay cô, chạy vào trong khu rừng ở gần đó.

"Nam Cung Thiến, em cũng nghe kỹ cho anh, anh vẫn luôn cho rằng em rất thông minh, hơn nữa còn cho rằng người thông minh như em, nhất định có thể hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng mà anh sai rồi, đến bây giờ anh mới phát hiện ra em không khác gì một tờ giấy trắng." Ngô Duẫn Kỳ kéo tay Nam Cung Thiến, vừa chạy vừa nói.

Nam Cung Thiến cười khổ: "Anh rốt cuộc muốn làm gì chứ, anh căn bản không trốn thoát được ở nơi này."

Ngô Duẫn Kỳ dừng bước lại, khẽ thở hổn hển, xoay người nhìn vào Nam Cung Thiến: "Em nói không sai, một khi đã làm chuyện sai lầm, thì nhất định phải vì chuyện mình làm sai mà trả giá đắt, nhưng mà anh không cho rằng cái giá đắt nhất anh phải trả là do cảnh sát quyết định, mà cái giá đắt nhất đó chính là yêu em, nếu như có một ngày anh chết ở trong tay của cảnh sát, thì đó là bởi vì em, Nam Cung Thiến em hãy nghe cho kỹ đây, đây là em kiếp này nợ anh, muốn cho anh rời khỏi em hả, chẳng lẽ em không cảm thấy cần phải trả nợ sao? Tính toán của em sai lầm rồi!"

Nói xong không cho Nam Cung Thiến có cơ hội để mở miệng, Ngô Duẫn Kỳ đã tiếp tục kéo cô chạy vào sâu trong rừng.

..............

Màn đêm rất sâu, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân từ từ tiến về phía hai người. d.đ.l.q.đ

"Tại sao anh không rời đi, anh có cơ hội để rời đi mà, tại sao lại làm như vậy." Nam Cung Thiến gần như muốn khóc nấc lên, tại sao, tại sao!

Ngô Duẫn Kỳ ôm Nam Cung Thiến, ngửa mặt lên nhìn vầng trăng sáng trên trời, khóe miệng lộ ra ý cười, thản nhiên nói: "Anh tình nguyện dùng cả nửa đời sau của anh để đổi lấy vài canh giờ này ở cùng với em."

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô: "À, hình như anh nói sai rồi, em mới là người tình nguyện yêu anh mấy canh giờ này! Hôm nay anh mới biết, thì ra ba chữ anh yêu em này cảm động như vậy, không trách được nhiều người thích nghe như thế, nghe cả đời cũng không thấy chán."

Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đã bắt đầu có thể nghe thấy âm thanh các cảnh sát gần đó nhẹ giọng nói chuyện.

Bởi vì khóc thút thít nên cơ thể cô run rẩy, chôn ở trong ngực Ngô Duẫn Kỳ, cô dùng sức cắn răng, nắm lấy áo của anh, để khống chế không cho mình phát ra tiếng.

"Em chờ anh, bất kể bao lâu em cũng sẽ chờ anh!" Cô cúi đầu mà nói.

Ngô Duẫn Kỳ cười nhạt một tiếng, sắc mặt có chút tái nhợt: "Chỉ sợ không có cơ hội rồi! Về sau nhất định phải tìm được một người yêu em hơn anh ——" Ngô Duẫn Kỳ cười nói, cố ý mang theo một nụ cười nhạo: "Nhưng mà, trước đó nhất định phải điều tra bối cảnh của anh ta thật tốt nha." Anh ngửa đầu lên nhìn trăng sáng trên trời, giọng nói êm ái như cơn gió xung quanh: "Nhất định phải xuất thân trong sạch, phải chính trực, lạc quan, không thường xuyên tức giận, dịu dàng, sẽ không cưỡng bách em làm chuyện em không thích, cười đáng yêu——"

Nam Cung Thiến lấy tay bịt miệng mình lại, lệ tuôn như mưa.

Nam Cung Thiến đã có thể thấy một vài bóng dáng bắt đầu đi về phía bên này, bọn họ hình như cũng phát hiện ở đây có người. d;đ;l;q;đ

Cuối cùng cô cũng nhịn được không khóc thút thít nữa, thu hồi lại nước mắt, chậm rãi ngồi dậy từ trong ngực Ngô Duẫn Kỳ, cầm lấy khẩu súng trong tay anh.
Bình Luận (0)
Comment