Vợ Yêu Hàng Tỉ: Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc

Chương 6

Đối phó mấy tên côn đồ, căn bản không thành vấn đề.

Nam Cung Thiến lần nữa thở dài, bọn họ rốt cuộc nhìn mình có chỗ nào giống như một học sinh trung học hả?

Nhìn lại mình trong gương, đường cong, dáng người không tốt, tóc ngắn, gương mặt ngọt ngào điểm thêm má lúm đồng tiền,tr6n gương mặt hai mươi mốt tuổi, mà lại mang theo một vẻ ngây thơ hồn nhiên, hoàn toàn không hề trổ mã như một phụ nữ trưởng thành.

Hai mươi mốt tuổi, nhưng ngay cả một lần yêu thành công cũng không có, mà mỗi lần đều là thầm mến đối tượng kêu mình là anh em, nhưng sau đó lại chạy theo người phụ nữ khác.

Khóe miệng xinh đẹp của Nam Cung Thiến co quắp lại, Thiên Lý ở chỗ nào a!

"Tại sao nói tôi không giống phụ nữ !" Nam Cung Thiến một cước đá vào chiếc xe kia, vừa đá xong, cửa kiếng xe chậm rãi hạ xuống.

Nam Cung Thiến nhất thời kinh hoảng, cuống quít lui về phía sau mấy bước, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Không phải tôi cố ý đá xe của ngài . . . . . ."

Người đàn ông ngồi ở trên xe hướng Nam Cung Thiến cười tà mị một tiếng: "Thích làm phụ nữ sao? Không bằng kêu chú đây dạy cháu?"

Nam Cung Thiến há hốc miệng, bộ dáng của hắn nhìn qua chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, có lẽ bằng tuổi Nam Cung Thiến, vậy mà lại dám nói ra những lời này, Nam Cung Thiến lại một cước đá ra: "Chú? Sao ngài không kêu tôi gọi ngài là ông nội a, tôi thấy ngài cũng chưa có trổ mã trưởng thành đâu, có tư cách gì dạy tôi làm phụ nữ . . . . ."

Đang trong lúc Nam Cung Thiến chỉ vào người đàn ông, chuẩn bị nổi đóa, ghế ngồi phụ bên cạnh, một phụ nữ vẫn nằm trên người của hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn Nam Cung Thiến.

"Dạ, phụ nữ như vậy mà anh cũng có hứng thú sao? Không nghĩ anh cũng là một người yêu thích tiểu loli!"

Cặp ngực lớn của người phụ nữ kia kia đè trước bụng người đàn ông, người đàn ông không chút khách khí ở trước mặt Nam Cung Thiến, thò bàn tay vào quần áo của người phụ nữ đó, ngay sau đó người phụ nữ cười lên khanh khách: "Dạ, anh thật xấu! Đừng như vậy nha, người ta nhìn kìa, dạy đứa bé làm bậy."

Mặc dù nói như vậy, nhưng tiếng cười của người phụ nữ càng thêm yêu mị, trên mặt dâng lên một tầng đỏ thắm, cặp ngực đứng sừng sững bất khuất lại hướng người đàn ông đè xuống.

Nam Cung Thiến dùng sức siết quả đấm, xoay người đi, tim đập nhanh hơn, không phải vì cảnh tượng mập mờ vừa rồi, mà là cô đang kềm chế không để mình xoay người đá thêm một cước nữa.

Giọng nói sau lưng từ từ biến mất, Nam Cung Thiến thở dài thật sâu, rốt cuộc có chỗ nào không đúng, Cô làm sao lại không hề giống phụ nữ chứ?

Đều do cha, ông là một quân nhân thì không tính đi, nhưng lúc Nam Cung Thiến lên năm tuổi, lại kêu cô từ nhà chuyển vào trại lính sống, khó trách trên người cô một chút mùi vị phụ nữ cũng không có.

Thở dài, Nam Cung Thiến nhíu mày một cái, lại nói cái người tới đón cô rốt cuộc có tới hay không, sao đến bây giờ ngay cả bóng dáng cũng không thấy?

Nam Cung Thiến nhìn đồng hồ đeo tay, ở chỗ này chờ đã gần một giờ rồi, còn không cho người tới đây.

Cô từ thành phố M đến thành phố K, bởi vì thay đổi địa phận, cũng bởi vì cô muốn hoàn toàn thoát khỏi thân phận ban đầu, cho nên trừ cái đồng hồ đeo trên tay, thì tất cả mọi thứ trên người cô đều đổi hết rồi.

Bây giờ ngay cả điện thoại cũng không có.

Lại đợi ước chừng khoảng 10 phút nữa, không gặp người, cũng không thấy ai giơ bảng hiệu muốn tìm Trần Vũ tịch.

Quên đi, cũng may là đã đến lúc phải ghi chép một chút, địa chỉ biệt thự nhà họ Ngạo, có thể thuê ô tô đi!

Sau khi Nam Cung Thiến ngăn một chiếc xe taxi, lên xe rời đi, thì trên chiếc xe kia, nam nữ hai người mới lưu luyến tách ra: "Dạ, người phụ nữ anh phải đón kia rốt cuộc là ai? Còn chưa tới sao?"

Ngạo Dạ Phong nhíu mày một cái, không nhịn được nhìn ra ngoài, nhiệm vụ ông nội giao cho, không đồng ý thì cũng phải hoàn thành.
Bình Luận (0)
Comment