Vợ Yêu Kiêu Ngạo

Chương 87

“Ầm!” Hạ Dũng lên xe khởi động xe chuẩn bị rời khỏi nhà họ Lâm, Bạch Thanh Dung nói cô tự nguyện với Lâm Thành Phong và còn nói bọn họ đã là vợ chồng danh chính ngôn thuận rồi, lúc này anh đúng thật là không còn lý do gì để đứng trước mặt Bạch Thanh Dung nữa.

Trước khi rời đi, Hạ Dũng ấn nút hạ cửa kính cửa sổ xe xuống, tấm kính cửa xe từ từ hạ xuống. Hạ Dũng nhìn Bạch Thanh Dung qua ô cửa kính, nhìn thấy khóe mắt Bạch Thanh Dung đỏ ửng lên, những sợi tóc trước trán bị gió cuốn bay rối tung.

Hạ Dũng dường như nghe được tiếng vỡ tan nát của trái tim mình, đóng cửa kính lại rồi đạp chân ga. Chiếc xe Maybach màu đỏ cứ thế mà chạy đi, bóng dáng của chiếc xe nhanh chóng biến mất nơi phía cuối con đường.

Nhìn bóng xe đi xa mà trong lòng Bạch Thanh Dung bỗng cảm thấy vô cùng chua xót. Cô biết sau đêm hôn nay giữa cô và Hạ Dũng sẽ có rất nhiều thứ sẽ thay đổi, bọn họ không còn là bạn tốt nữa, cũng sẽ không có ai ấm áp giống như Hạ Dũng cùng cô đi ăn nướng ăn lẩu nữa rồi.

Bạch Thanh Dung luôn coi Hạ Dũng là bạn tốt, không hề nhận ra tình cảm sâu đậm cất giữ sâu trong lòng mà Hạ Dũng dành cho cô. Nhưng cho dù cô có nhận ra được thì đã sao? Lúc bọn họ quen biết thì cô đã đạt được thỏa thuận xong với Lâm Thành Phong rồi, dù sao Hạ Dũng cũng là chủ tịch một tập đoàn, sao có thể lấy một người đã ly hôn như cô?

“Sao vậy? Không nỡ sao?” Giọng nói lạnh lùng của Lâm Thành Phong vang lên kéo lại tâm tư của Bạch Thanh Dung, lúc này trong lòng Bạch Thanh Dung rất phức tạp, vô cùng khó chịu.

Chẳng thèm liếc nhìn Lâm Thành Phong lấy một cái, mặc kệ Lâm Thành Phong rồi tự mình đi vào trong nhà. Làn gió thổi qua khiến chiếc váy màu xanh của cô tung bay phấp phới, sống hơn hai mươi năm rồi nhưng cô chưa bao giờ thấy lòng mình khó chịu như tối nay.

Bạn tốt của mình lại nói thích mình, chồng của mình lại nói với bạn tốt của mình là bọn họ đã ngủ với nhau rồi, lại còn lúc chiều đi tham gia buổi tiệc rồi gặp lại cấp dưới cũ của Bạch Thị nữa.

Những chuyện linh tinh này không hiểu sao lại cùng ập đến cùng một lúc, khiến cho Bạch Thanh Dung không sao thở nổi. Điều khiến cô đau xót nhất chính là ánh mắt lúc sắp rời đi của Hạ Dũng, sự nặng tình và sự đau khổ trong con mắt ấy đều lọt vào trong lòng Bạch Thanh Dung, trong lòng cô cũng không sao lý giải nổi.

Đi vào phòng ngủ, Bạch Thanh Dung thay ngay bộ trang phục ra. Ngồi trước bàn trang điểm tháo đồ trang sức ra rồi hạ tóc xuống, sau đó cầm lược lên chải mà như không.

Lâm Thành Phong bước vào thấy dáng vẻ mất hồn mất vía của Bạch Thanh Dung, biết ngay là Bạch Thanh Dung vì chuyện của Hạ Dũng nên mới không vui. Tuy trong lòng cảm thấy không thoải mái nhưng cũng không thể hiện ra bên ngoài, anh biết trên đời này cái gì cũng đều phải cố gắng thì mới có được, nhưng chỉ có duy nhất tình cảm là không thể.

Nhưng ít nhất thì người vợ nhỏ bé này của anh vừa nói là tự nguyện ở lại bên cạnh anh, bất kể là thật hay giả vờ. Nghĩ đến việc Bạch Thanh Dung vẫn còn nghĩ đến thể diện của anh mà trong lòng anh vẫn cảm thấy rất vui.

Vì thế anh sẽ cho Bạch Thanh Dung thời gian, bọn họ đã nói là một tháng, giờ chỉ còn có hơn hai mươi ngày nữa thôi, cả đời mới quan trọng, Lâm Thành Phong cũng chẳng quan tâm việc chờ đợi thêm vài hôm nữa.

Bạch Thanh Dung nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Thành Phong nên biết được anh đã vào phòng rồi. Cô không quay lại nhìn mà chỉ ngồi lẳng lặng chải tóc, chìm đắm trong suy nghĩ của mình, chẳng muốn để ý đến ai hết.

Trong đầu Bạch Thanh Dung lúc này toàn bộ đều là Hạ Dũng, lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Dũng là khi tỉnh dậy trong bệnh viện, mời Hạ Dũng ăn lẩu, cùng nhau đi uống rượu bên hồ rồi ăn đồ nướng ven đường, từng chuyện một cứ thế quanh quẩn xuất hiện trong đầu Bạch Thanh Dung, nghĩ đến ánh mắt đau khổ của Hạ Dũng lúc sắp rời đi mà trong lòng Bạch Thanh Dung lại rất khó chịu.

Lâm Thành Phong đứng lặng lẽ phía sau Bạch Thanh Dung, nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của Bạch Thanh Dung qua gương. Trong lòng đưa ra một quyết định rồi nói không chút do dự: “Tuần sau chúng ta sẽ kết hôn!”

Bạch Thanh Dung bỏ chiếc lược trên tay xuống rồi lạnh lùng nói: “Không phải chúng ta vẫn còn thời gian một tháng nữa hay sao?”

“Anh không chờ nổi nữa rồi!” Lâm Thành Phong có thể đợi trái tim của Bạch Thanh Dung nhưng lại không chờ nổi con người của Bạch Thanh Dung, anh không thể giấu người phụ nữ này đi được nữa, anh muốn công bố cho cả thế giới biết Bạch Thanh Dung là vợ của Lâm Thành Phong anh.

Kết hôn xong anh muốn xem thử xem còn người nào dám dòm ngó đến Bạch Thanh Dung nữa, chính vì trước đây Lâm Thành Phong buồn phiền vì chuyện che giấu bí mật công việc nên Bạch Thanh Dung mới bị Hạ Dũng để ý đến.

“Tôi vẫn chưa nghĩ xong, hôn nhân là chuyện cả đời nên tôi không thể lơ là qua loa được.” Bạch Thanh Dung nghiêm mặt nói, đương nhiên cô biết làm hôn lễ có ý nghĩa là gì, nó có nghĩa là người trên thế giới này sẽ biết cô là vợ của Lâm Thành Phong. Như vậy thì sau này cô làm sao có thế lấy chồng được nữa, hơn nữa cô cũng không biết tình cảm của cô dành cho Lâm Thành Phong là như thế nào nữa.

“Anh đã nói rồi, cả đời này của Lâm Thành Phong chỉ kết hôn một lần mà thôi, Thanh Dung em chỉ cần làm quen với việc sống ở bên cạnh anh chứ không cần nghĩ đến chuyện sẽ rời xa anh.” Lâm Thành Phong nắm lấy bả vai Bạch Thanh Dung rồi cúi người xuống nói khẽ bên tai Bạch Thanh Dung.

Trong lòng lại không biết phải làm sao, tại sao người phụ nữ này suy nghĩ lâu như vậy mà vẫn chỉ dừng lại ở bức tường ngăn cách hai người họ như vậy.

“Nhưng mà, Lâm Thành Phong à, hai người ở bên nhau thì cần phải có tình cảm.” Bạch Thanh Dung nhìn Lâm Thành Phong qua gương nói: “Chẳng có người con gái nào lại muốn gả cho người mình không yêu cả!”

“Vậy thì em thích người như thế nào?” Lâm Thành Phong hỏi ngược lại, anh cảm thấy muốn hiểu thêm về Bạch Thanh Dung thì tìm hiểu từ đây sẽ rất được.

Bạch Thanh Dung lắc đầu: “Tôi cũng không biết, nhưng chí ít thì đó phải là người tốt.”

“Thanh Dung à, dù sao thì em cũng phải gả cho người ta, tướng mạo của anh cũng không xấu nên cũng có thể nuôi được em, cả đời này chỉ đối xử tốt với mỗi một mình em. Em không cảm thấy anh đúng là một người chồng tốt hay sao?” Lâm Thành Phong tự chào hàng cho mình.

Bạch Thanh Dung thấy những lời Lâm Thành Phong nói cũng có lý, chỉ là bây giờ trong lòng cô rất hỗn loạn vốn chẳng nghĩ được điều gì: “Lâm Thành Phong, anh không mệt sao? Tôi mệt rồi, tôi muốn đi nghỉ.”

Bạch Thanh Dung đứng dậy chuẩn bị đi rửa mặt đi ngủ, cô tin rằng những khi trong lòng hỗn độn không nghĩ được gì thì đi ngủ chính là cách tốt nhất, hôm sau tỉnh dậy mới có thể sắp xếp lại tất cả mọi chuyện rõ ràng được, cho nên tối nay cô sẽ không đưa ra bất kỳ một quyết định nào hết.

“Thanh Dung à, em có trốn tránh thì cũng vô ích thôi. Anh đã viết tên em vào sổ hộ khẩu rồi, chuyện tuần sau kết hôn sẽ không thay đổi.” Lâm Thành Phong nói.

Bạch Thanh Dung chỉ trả lời qua loa cho xong: “Tùy anh, tôi thực sự mệt mỏi lắm rồi!” Nói xong đi thẳng vào nhà tắm, một lúc sau từ trong nhà tắm vọng ra tiếng nước chảy, Bạch Thanh Dung tắm táp qua một chút rồi lau khô nước trên người, mặc đồ ngủ vào rồi ra khỏi nhà tắm.

Sau khi ra khỏi nhà tắm Bạch Thanh Dung cũng chẳng thèm để ý đến Lâm Thành Phong mà cứ thế nhấc một góc chăn lên rồi chui vào trong chăn nhắm mắt chuẩn bị ngủ. Bỗng nhiên cảm thấy quanh mũi tràn đầy hơi thở nam tính lại còn có mùi thuốc lá phảng phất xung quanh, bờ môi ấm áp phủ lên. Bị Lâm Thành Phong xâm phạm mấy lần rồi nên đương nhiên Bạch Thanh Dung biết được đây là chuyện gì.

“Lâm Thành Phong! Anh bỏ tôi ra!” Bờ môi của Bạch Thanh Dung bị bờ môi của Lâm Thành Phong phủ kín, cô ê a mãi cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.

Miệng Lâm Thành Phong không ngừng di chuyển, tay cũng bận di chuyển khắp cơ thể Bạch Thanh Dung. Bụng dưới truyền đến từng cơn khí nóng khiêu chiến năng lực tự kìm chế của Lâm Thành Phong.

Lâm Thành Phong hôn môi Bạch Thanh Dung đến mức môi cô sắp sưng lên rồi mới lưu luyến rời khỏi người Bạch Thanh Dung, hai tay chống lên đầu giường rồi cúi đầu xuống nhìn người đẹp thở gấp trong lòng.

“Thanh Dung, lúc anh hôn em thì người trong đầu em là ai?” Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung, Bạch Thanh Dung vừa bị Lâm Thành Phong hôn đến mức suýt nghẹt thở thì lại nghe thấy Lâm Thành Phong hỏi mình câu hỏi ngu ngốc này.

Trong lúc nhất thời đã trả lời: “Hỏi thừa, đương nhiên là anh rồi.” Vừa nói ra câu ấy cô đã thấy hối hận, vừa rôi cô đột nhiên bị Lâm Thành Phong xâm phạm nên đương nhiên trong đầu nghĩ đến anh cũng là chuyện rất bình thường, nhưng vừa nói ra câu ấy thì Bạch Thanh Dung lại có chút xấu hổ.

Khóe môi Lâm Thành Phong khẽ nở một nụ cười rồi lại tiếp tục hỏi: “Thanh Dung, lúc anh hôn em em có cảm giác gì?”

A! Đến lúc này thì Bạch Thanh Dung không thể nào bình tĩnh được nữa, Lâm Thành Phong xâm phạm cô đã bỏ qua rồi, xâm phạm xong lại còn hỏi cô bị xâm phạm xong có cảm giác gì. Người đàn ông này có bị vấn đề gì hay không vậy?

Bạch Thanh Dung lườm Lâm Thành Phong một cái: “Có phải anh ở công ty bận quá, bận đến ngốc luôn rồi không mà hỏi câu thiếu suy nghĩ như vậy.”

Lâm Thành Phong cúi đầu về sát người Bạch Thanh Dung, nhìn Bạch Thanh Dung bằng vẻ mặt thành thật: “Thanh Dung, lúc anh và em hôn nhau thì trong đầu em toàn là hình bóng của anh, hơn nữa em cũng không từ chối nụ hôn của anh, em cảm thấy trong lòng em thực sự không có anh hay sao?”

“Đồ lưu manh! Sao tôi lại không từ chối nụ hôn của anh cơ chứ?” Bạch Thanh Dung tức giận đáp lại, trong lòng rất buồn bực, rốt cuộc thì người đàn ông này muốn làm gì, Cr ngày chỉ tốn thời gian cho những chuyện linh tinh này, tại sao vẫn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy rồi trở thành ông trùm kinh doanh.

“Em nghĩ kỹ lại đi, lúc nãy em có phản kháng lại anh không?” Lâm Thành Phong cười rồi lại hôn một cái lên môi Bạch Thanh Dung, sau đó xoay người đi vào nhà tắm chỉ để lại bóng lưng phóng khoáng cho Bạch Thanh Dung.

Bạch Thanh Dung nghe theo lời Lâm Thành Phong hồi tưởng lại, vừa rồi đúng thật là cô không hề phản kháng lại Lâm Thành Phong. Nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, trái tim Bạch Thanh Dung cũng đập thình thịch như tiếng nước chảy lộp bộp.

Lẽ nào mình đã quen ở bên cạnh người đàn ông này thật rồi sao? Cho nên lúc anh ta hôn mới không kháng cự thậm chí còn quên cả phản kháng lại, lúc này Bạch Thanh Dung mới phát hiện ra bản thân dường như đã không còn ghét Lâm Thành Phong như trước nữa rồi.

Bạch Thanh Dung nằm trên chiếc giường rộng lớn mềm mại, cơ thể nhỏ bé lăn đi lăn lại trên giường giống như bánh nướng áp chảo vậy. Đột nhiên cảm thấy có một dòng dịch thể chảy từ trong người ra, phần bụng cũng đau ê ẩm.

Bạch Thanh Dung khẽ kêu lên rồi vội vàng lật chăn lên nhìn vào chiếc váy ngủ trắng tinh đã nhuốm một vệt máu đỏ tươi. Bạch Thanh Dung không ngừng kêu khổ, tại sao mỗi lần đến tháng cũng đều đến bất ngờ đến vậy, khiến cô chẳng kịp đề phòng gì cả.

Bực nhất là kinh nguyệt của Bạch Thanh Dung lại rất nhiều, mỗi lần đến tháng thì đều giống như hiện trường án mạng vậy. Nhìn vết máu trên chiếc váy ngủ Bạch Thanh Dung đang chuẩn bị đi thay một bộ đồ sạch sẽ rồi tiện thể lấy luôn một chiếc hình bánh mì nhỏ để thay.

Lúc này Lâm Thành Phong từ trong nhà tắm đi ra rồi nhìn thấy vệt máu trên người Bạch Thanh Dung. Lâm Thành Phong lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì nên chạy vội đến bên giường, rồi ôm chặt Bạch Thanh Dung vào lòng ân cần hỏi: “Em làm sao vậy? Sao lại bị chảy nhiều máu đến vậy? Để anh đưa em đến bệnh viện.”

Nói xong liền bế Bạch Thanh Dung lên định đưa cô đến bệnh viện thật Bạch Thanh Dung biết Lâm Thành Phong hiểu lầm nên vội vàng nói: “Em không sao, chỉ là đến tháng mà thôi.”

Nghe Bạch Thanh Dung nói vậy, Lâm Thành Phong mới nhớ ra hôm nay đúng là ngày kinh nguyệt của Bạch Thanh Dung. Nhìn chiếc váy đỏ tươi của Bạch Thanh Dung mà Lân Thành Phong không khỏi nhăn mày, rồi đặt Bạch Thanh Dung ngồi xuống giường.

Mặt tối sầm lại rồi xoay người mở cửa đi xuống nhà, Bạch Thanh Dung nghĩ rằng Lâm Thành Phong chắc là phải ghét cô đến chết mất. Trong lòng có chút mất mát, không lâu sau Lâm Thành Phong bước vào trong tay còn bưng một bát nước đường đỏ nữa.

“Có đau bụng không, đến đây uống cái này đi.” Lâm Thành Phong đưa bát nước đường đỏ đến sát miệng Bạch Thanh Dung, nói rất dịu dàng. Trong lòng Bạch Thanh Dung bỗng trào lên cảm giác ấm áp lạ thường mà trước nay chưa từng có, nhận lấy bát nước đường đỏ mà Lâm Thành Phong đưa cho rồi nhấp miệng uống một chút.

“Mỗi lần đều ra nhiều máu như vậy sao?” Lâm Thành Phong lại hỏi tiếp, Bạch Thanh Dung đang nhấp miệng uống bát nước đường ngọt sắc khẽ gật đầu. Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hơi đỏ lên, tuy là ngày kinh nguyệt nhưng dù sao cũng là chuyện rất riêng tư, vậy mà lại bị một người đàn ông nhìn thấy rồi cò hỏi chi tiết như vậy, vậy thì làm sao cô lại không thấy ngại cơ chứ.
Bình Luận (0)
Comment