Vợ Yêu Là Đại Lão

Chương 14

Chương 14

CẬU TA CÒN NỢ EM MỘT SỰ CÔNG BẰNG

Đám học sinh lớp A7 sửng sốt, chỉ mình Trần Hạo Lỗi là thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó khinh thường hừ lạnh một tiếng, đang định mở miệng thì chợt nghe thấy Chu Kiều nói: “Tôi không cần chứng cứ, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, cậu đã nói những lời này đúng không?”

Trần Hạo Lỗi xì một tiếng: “Tôi đương nhiên không...”

“Cô Đường nói học sinh lớp A1 ưu tú nhất khối, chưa bao giờ nói dối, chưa bao giờ lừa người, tất cả những gì mà lớp A7 làm thì lớp của cô ấy đều khinh thường làm, sợ bị sa đọa thành đồng loại.” Nói xong, cô lại nhìn thoáng qua Đường Thanh Như.

“Tất nhiên rồi!” Đường Thanh Như hoàn toàn không biết mình đang đánh giúp một đòn, đắc ý trả lời.

“Cho nên tôi muốn biết rốt cuộc cậu có nói thế hay không.”

Bị đáp trả lại một câu, Trần Hạo Lỗi nhất thời ngây ngẩn: “Tôi...”

Nhìn dáng vẻ cậu ta như vậy, chỉ số thông minh của Cố Hân Lam lúc này hiếm có lúc online, lập tức khiêu khích: “Trần Hạo Lỗi, nếu cậu là đàn ông thì lập tức thẳng thắn đi! Kẻo làm liên lụy đến cả lớp A1 đấy, dù sao lớp A1 vốn không thể bị khinh nhờn được, có phải không các bạn lớp A1? Các cậu đều là học sinh ưu tú hạnh kiểm tốt mà.”

“Đúng vậy, nếu nói dối thì lớp A1 các cậu và lớp A7 chúng tôi chẳng khác gì nhau hết.”

“Đúng đấy, chẳng phải lớp A1 các cậu từ trước đến nay đều tài trí hơn người à? Đừng để cuối cùng sa đọa thành đồng loại nhé.”

Các học sinh lớp A7 cũng lập tức định thần lại, không ngừng kêu gào khiêu khích.

Trần Hạo Lỗi bị ép đến mức sắc mặt dần dần đỏ lên.

Lớp A1 cũng không ai dám mở miệng, bởi vì lúc ấy, sau khi Cố Hân Lam bị xử phạt, Trần Hạo Lỗi còn cố ý loan tin này ra khắp nơi, cho nên mọi học sinh ở lớp A1 đều biết.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, những học sinh thuộc lớp A7 vẫn không ngừng kêu gào.

Những tiếng cười nhạo và châm chọc khiến Trần Hạo Lỗi lúc này lâm vào hoàn cảnh khó cả đôi đường.

Nếu thừa nhận chuyện này thì bản thân cậu ta xong đời rồi.

Nhưng nếu phủ nhận thì thanh danh của lớp A1 xong đời rồi.

Hơn nữa, học sinh lớp A1 tất nhiên sẽ tính món nợ này lên đầu của cậu ta, đến lúc đó, sinh hoạt của cậu ta trong lớp cũng xong đời.

Nhưng khi tiếng chê cười bên tai ngày càng chói tai, Trần Hạo Lỗi bị ép đến mức cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, hét to một tiếng: “Đúng, tôi đã nói! Tôi đã nói thì sao hả! Tôi vốn nói sự thật mà! Tối nào cậu cũng trốn học ra ngoài, đến khuya mới về, mọi người ai cũng biết cả! Đêm hôm một đứa con gái như cậu không học tiết tự học đàng hoàng mà chuồn ra ngoài, có thể làm chuyện tốt gì chứ!”

Cố Hân Lam tức giận đến mức chỉ hận không thể xông lên đánh: “Thối lắm! Buổi tối ra ngoài tức là không làm chuyện tốt à? Đầu óc cậu có vấn đề đúng không!”

Trần Hạo Lỗi bây giờ cũng là vò đã mẻ chẳng sợ sứt: “Vậy cậu nói xem đêm hôm cậu đi ra ngoài làm gì!”

Cố Hân Lam đương nhiên sẽ không trả lời ngay mặt: “Cậu ấy đi ra ngoài làm gì là phải báo cáo với cậu à? Cậu là cái thá gì chứ!”

Trần Hạo Lỗi lạnh lùng cười: “Không thể nói rõ thì tức là chuyện gì mờ ám rồi.”

“Cậu thả...”

Cố Hân Lam lập tức lao ra đánh, Trần Hạo Lỗi sợ tới mức trực tiếp ôm đầu.

Chỉ là cảm giác đau đớn trong tưởng tượng mãi không thấy đến, ngược lại là nhiều tiếng hít đầy kinh ngạc vang lên bên tai.

Cậu ta hơi mở mắt ra, sau đó cũng không khỏi hít vào một hơi.

Ôi trời!

Cậu ta không bị mù đấy chứ?

Không ngờ cái tên ma mới Chu Kiều kia lại túm cổ áo Cố Hân Lam, trông cứ như xách gà con lên vậy.

Người kia là Cố Hân Lam đấy!

Một trong các nhân vật khiến giáo viên trường cấp ba Danh Hải phải đau đầu!

Không ngờ lại bị một người túm cổ áo như vậy sao?!

Không lẽ người này ngại mình sống quá lâu à?

Không chỉ mình cậu ta đặt ra câu hỏi đó mà quần chúng hóng hớt ngoài cửa sổ cũng phải tự hỏi.

Đương nhiên, ngoại trừ ba đàn em của Cố Hân Lam ra.

Bởi vì các cô đã từng chứng kiến ở nhà vệ sinh nữ một lần nên lần này có vẻ cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn có chút khinh thường khi thấy những người đó kinh ngạc, chỉ cảm thấy bọn họ chuyện bé xé ra to.

“Chết tiệt! Chu Kiều, cậu ăn rau chân vịt lớn lên à? Sao mà khỏe thế không biết!” Lúc này, Cố Hân Lam vừa giãy giụa vừa không nhịn được hỏi một câu.

Lúc ở trong WC, cô ấy không nghĩ nhiều, nhưng bây giờ cô ấy lại bị khống chế nên mới định thần lại.

Đặc biệt lần này cô ấy còn cố ý dùng sức, nhưng vẫn không thể giãy ra được.

Thật là mất mặt.

Mà Chu Kiều bị nhắc nhở thì động tác chỉ khựng lại một cái, nhưng giọng nói vẫn vững vàng: “Có thể là nhờ làm thuê nên mới luyện ra được thôi.” Nhưng sau khi nói xong thì cô lập tức buông lỏng tay, chuyển sang đề tài khác, nói với Trần Hạo Lỗi: “Cái gọi là mờ ám mà cậu nói chỉ là tôi đi làm thuê mà thôi.”

Nhưng Trần Hạo Lỗi lại hoàn toàn không nghe vào tai: “Cậu lừa ai chứ, có thể vào học lớp A7 thì trên cơ bản đều là bỏ tiền để mua chỗ, sao có thể thiếu chút phí sinh hoạt ấy được?”

“Cha tôi thích tôi sống tự lập, cho nên tôi cần tự mình kiếm phí sinh hoạt.” Để đề phòng mối quan hệ sau này giữa “Chu Kiều” và Chu Nghiêm Tuấn trở nên xấu đi nên cô cố ý tô điểm cho đẹp một chút, hơn nữa đồng thời còn cực kỳ nghiêm túc tự đề cử mình: “Nếu các cậu cần thuê chuyển gạch thì có thể giới thiệu cho tôi, cám ơn.”

Mọi người: “???”

Cố Hân Lam: “...”

Đứa trẻ này không nhìn xem bây giờ là lúc nào à, không ngờ lại còn nghĩ đến chuyện giới thiệu lý lịch sơ lược tại chỗ.

Đối với việc này, Chu Kiều lại không thấy có vấn đề gì cả, dù sao bây giờ cô thật sự rất cần tiền, thậm chí sau khi tự đề cử xong, cô còn trở lại đề tài cũ: “Nếu bạn Trần Hạo Lỗi đã thừa nhận rằng cậu đã tung tin đồn nhảm thì có phải trường học cũng nên xử phạt không?”

Vẻ mặt Trần Hạo Lỗi cứng đờ.

Đường Thanh Như bên cạnh lại lập tức nhảy dựng lên: “Chuyện này làm sao có thể!”

Chu Kiều bình tĩnh lạnh nhạt hỏi: “Tại sao không thể?”

“Bởi vì... Bởi vì... đây chỉ là một trận cãi cọ, đấu võ mồm mà thôi! Nhưng còn em đấy Chu Kiều! Không ngờ em lại trốn tiết tự học tối để ra ngoài làm thuê, em quả thực không coi nội quy kỷ luật của trường học ra gì!” Đường Thanh Như tìm được lý do phản kích, lập tức hùng hổ nã súng: “Bây giờ em lập tức gọi phụ huynh đến đây, phải lập tức xử phạt chuyện này theo nội quy trường học mới được!”

Trong lòng Cố Hân Lam trầm xuống, cảnh tượng mà cô ấy lo lắng và sợ hãi nhất vẫn xuất hiện.

Cô ấy đang muốn giải thích thay Chu Kiều thì lại nghe thấy Chu Kiều nói: “Theo điều 16 trong nội quy của trường học, ngoại trừ khối 12 bắt buộc phải tự học buổi tối ra, các khối khác đều là tự nguyện.”

Nói cách khác, lý do mà Đường Thanh Như đưa ra để xử phạt vốn dĩ không thể thành lập.

Cố Hân Lam há hốc miệng, ngây ngốc đứng tại chỗ.

Nội quy của trường học còn có điều này sao?

Tại sao cô ấy lại không biết!

Nghĩ đến lần đó ở trước cửa nhà hàng, Chu Kiều nói mình không trốn học, lúc ấy Cố Hân Lam còn tưởng rằng Chu Kiều chỉ nói lung tung. Kết quả không ngờ là cô thật sự không trốn học, mà chỉ đang lợi dụng sơ hở trong nội quy của trường học thôi.

Đây thật sự rất giống phong cách của Chu Kiều.

Trong quy tắc, cô toàn đi tuyến đường không hề tầm thường.

“...”

Đường Thanh Như lúc này cũng ngây ngẩn tại chỗ.

Hiển nhiên cô ta không dự đoán được nội quy này của trường học lại bị người ta phát hiện ra.

Không có lợi thế nên cô ta lập tức trở nên khẩn trương.

“Nhưng mà... Nhưng mà...”

Đường Thanh Như “nhưng mà” hồi lâu cũng không nói tiếp được.

Cô ta phát hiện học sinh này vốn đã chuẩn bị sẵn sàng rồi mới đến đây.

Không còn cách nào nữa, mãi đến cuối cùng, cô ta không thể không nhường một bước, đánh lá bài đồng tình với Du Thương: “Thầy Du à, chỉ là một trận cãi cọ võ mồm của bọn trẻ thôi mà, không đến mức khiến cả hai cùng bị thua thiệt đâu đúng không? Huống chi Trần Hạo Lỗi lớp chúng tôi cũng bị đánh rồi, nếu còn bị xử phạt nữa thì chẳng phải em ấy phải chịu tội hai lần sao? Làm thế không công bằng với em ấy chút nào cả.”

“Dựa vào cái gì chứ! Rõ ràng là cậu ta tự dưng gây chuyện, dựa vào cái gì mà cậu ta có thể miễn phạt!” Vietwriter.vn

“Đúng đấy! Nếu không phải cậu ta thối mồm thì ai lại nhàn rỗi tự dưng đi đánh cậu ta làm gì!”

“Cô ơi, cô làm thế rõ ràng là bất công!”

Những học sinh lớp A7 ở cửa lập tức bùng nổ.

Đường Thanh Như lập tức rống lên một tiếng: “Làm gì, làm gì thế! Tạo phản à?! Sắp đến giờ học rồi! Mau quay về phòng học của mình đi!”

Lập tức rước lấy vô số tiếng xì.

Lúc này, Du Thương cũng uyển chuyển bày tỏ thái độ: “Cô Đường à, tôi cảm thấy không thỏa đáng...”

Kết quả còn chưa nói xong, Đường Thanh Như lập tức đè thấp giọng, cảnh cáo: “Thầy Du! Trần Hạo Lỗi là mầm non tốt trong tổ thi đấu chúng tôi, lần này chúng ta cùng tổ chức một cuộc giao lưu thi đua với trường trung học Số 1, em ấy vốn là tuyển thủ hạt giống số một! Hơn nữa, trong cuộc thi đấu kế tiếp, trường học cũng có ý bồi dưỡng em ấy! Nếu mà quyết định xử phạt thì chắc chắn em ấy sẽ bị hủy bỏ tư cách.”

“Việc xử phạt học sinh làm sao có thể lẫn lộn với thi đấu được! Cô Đường, cô làm vậy là không được, làm giáo viên thì phải công bằng, nên làm thế nào thì phải làm thế ấy mới đúng.” Du Thương nhíu mày nói.

Đường Thanh Như nóng nảy: “Nhưng bây giờ học sinh của tôi đã bị đánh rồi, nếu còn xử phạt nữa thì hơi quá đáng!”

“Không quá đáng đâu ạ.” Chu Kiều đứng thẳng tại chỗ, giọng nói nhạt nhẽo: “Học sinh của cô bị đánh, bạn cùng bàn của em cũng bị phạt, như thế chỉ có thể nói là hòa nhau.”

Nghe xong lời này, Đường Thanh Như tự cho là có cơ hội xoay chuyển tình thế, tức giận nói: “Thế nếu đã hòa nhau rồi thì em còn nói cái gì nữa!”

“Nhưng giữa em và cậu ta vẫn chưa hòa nhau.” Chu Kiều dời tầm mắt đến Trần Hạo Lỗi, gằn từng tiếng: “Cậu ta buông lời bịa đặt, gây tổn hại đến danh dự của em, cậu ta còn nợ em một sự công bằng.”

Sự sắc sảo vốn bị cố ý thu lại, nhưng chỉ trong nháy mắt này lại mơ hồ toát ra.

Đường Thanh Như nhất thời bị áp chế.

“...”

Đúng lúc này, một tiếng cười vui không nhẹ không nặng bỗng vang lên bên ngoài đám đông: “Câu này quả thực không sai, hiệu trưởng, ngài thấy thế nào?”

Chỉ trong phút chốc, văn phòng vốn đang náo nhiệt lập tức im lặng.

Bình Luận (0)
Comment