Vợ Yêu Nói Chúng Tôi Là Huynh Đệ

Chương 32


Ư ư…
Alex rùng mình, đột nhiên cảm thấy lạnh toát trong thoáng qua rồi lại chẳng cảm thấy gì nữa.

Nhìn cửa sổ để mở, cô nhảy xuống đóng cửa rồi lại trèo lên giường.

Cô đã chống cằm ngồi trong phòng mình hơn hai tiếng đồng hồ, sốt ruột nghịch lên nghịch xuống chiếc điện thoại trong tay, thỉnh thoảng lại bật mở màn hình điện thoại vẻ mong chờ.

Nhưng bao nhiêu lần vẫn là vẻ thất vọng tắt màn hình.
Mẹ nó! bộ hai người lăn giường với nhau luôn hay sao mà lâu quá Anna không nhắn lại cho mình.
Alex bực bội lẩm bẩm.

Tin nhắn của Anna không thấy mà bóng dáng của Elio cũng không.

Nhìn trời đã chuyển dần đến nửa đêm tới nơi, không lẽ cô phải đợi bọn họ lăn giường xong, sáng mai mới nhớ ra cô.

Thật sự như vậy cô sẽ mọc nấm mất.
cộc cộc.
- Alex, ngủ chưa?
Tiếng của Elio.
Alex nhíu mày không vui.

Hiện giờ cô mong chờ tin nhắn của Anna hơn là sự xuất hiện của Elio.
- Alex, Tôi biết cô còn thức, mở cửa ra đi.

Chúng ta cần nói chuyện.

- Giọng của Elio nghiêm nghị và một chút dỗ dành.
Alex thở dài.

Thôi thì cái gì tới trước thì giải quyết cái đó trước.

Chắc Elio chưa đá đít cô ra khỏi nhà ngay trong đêm đâu.
- Tôi không có khóa cửa.


Anh vào đi.
Elio mở cửa, chần chừ, ánh mắt nhìn cô như thể đang cân nhắc có nên chửi mắng cô một trận không.
Alex bình thản nhìn lại hắn.

Vẻ sẵn sàng chờ đợi.
Nhưng hắn cứ nhìn cô chằm chằm mãi như vậy mà không chịu động khẩu.

Alex tự hỏi hắn còn đang chờ gì? không lẽ chờ cô mở đường cho hắn mắng cô nữa hay sao?
- Cô không có gì để nói à?
Trong lúc Alex tưởng cô và Elio sẽ đứng nhìn nhau tới sáng thì hắn cất tiếng hỏi.
- Nói cái gì? Anh tận mắt nhìn thấy tất cả rồi còn cần tôi nói cái gì nữa? - Alex bình thản trả lời.
Thái độ của Alex khiến Elio cảm thấy hơi lạ nhưng rất nhanh hắn đã tự lí giải được.

Với người luôn mang vẻ bề ngoài mạnh mẽ như Alex hẳn chỉ đang cố cứng cỏi cho hắn xem dù bên trong có hoảng sợ, bất an như thế nào đi chăng nữa.

Hoặc là cô đã chấp nhận cảnh tượng bị hắn chấm dứt hợp đồng, đuổi đi rồi.

Hắn còn nhìn thấy cô thu dọn sẵn đồ đạc để ở góc phòng.
Hừm, đâu có dễ như vậy.
- Tôi nhớ trước đây cô cũng đâu ác cảm với Anna tới mức này.

Tại sao lần này lại cư xử thù địch như vậy?
Elio biết thừa lý do nhưng vẫn cứ thích hỏi.

Khóe miệng khẽ nhếch nhìn Alex chờ đợi.
Alex cau mày nghi hoặc.

Không hiểu Elio muốn chơi mèo vờn chuột với cô là ý gì.

Muốn cô thừa nhận thích hắn để có cảm giác bản thân chiến thắng trong trò chơi rồi mới hiên ngang đuổi cô đi à?
Được! thích thì chiều.


Alex này xưa nay không ngán trò nào.
- Vì tôi yêu anh! - Cô thẳng lưng, ánh mắt quả quyết, dõng dạc hiên ngang không chút e dè nói.

Tỏ tình với khí thế hừng hực không khác nào đọc đang tuyên thệ trong buổi phong chức.
Tôi nói rồi đó.

vừa lòng anh chưa? đuổi nhanh đi!
Alex rực lửa nhìn Elio gần như thách thức.
Elio ngẩn người trong vài giây, rồi hỗn loạn đảo mắt lung tung và sau đó lóng ngóng đóng sập cửa lại.
Alex trợn mắt.

Không hiểu được đây là cái tình huống gì.

Cô bò xuống giường, cẩn trọng mở cửa, ló đầu nhìn ra ngoài.
Elio đang dựa tường, thấy cô thì giật mình nhìn thẳng vào mắt cô rồi quay ngoắt đi, dùng nắm tay che khuất khuôn mặt.

Tai như nhỏ máu.
Alex phải dụi mắt mấy lần mới dám tin điều trước mặt mình.

Nếu hắn khinh bỉ rồi đuổi cô ra khỏi nhà, cô còn biết nên hành động thế nào chứ hắn ngượng chín người như thế này thì cô chẳng biết phải phản ứng thế nào mới đúng.
Đột nhiên mắt cô bị một bàn tay to lớn che mắt, kèm theo tiếng nói ngượng ngùng:
- Đừng có nhìn chằm chặp nữa chó ngốc! con người cô bị đứt dây thần kinh xấu hổ rồi à? Tỏ tình thẳng thắn như thế cũng không thấy ngượng mồm, đỏ mặt.

Hay là cô đã tỏ tình như thế này với vô số người rồi?
Đã vậy còn dám nhìn thẳng vào mắt hắn bằng ánh nhìn nóng bỏng như muốn ăn tươi nuốt sống đó nữa.
- Không.

Lần đầu tiên đó.

- Alex vô thức đáp ngay.
Bàn tay to lớn đang che mắt cô khẽ run lên trong một thoáng nhưng chủ nhân của nó thì lại yên lặng.

Alex ý thức được mình vừa nói gì, vội sửa:
- Ý tôi là lần đầu tiên tôi tỏ tình với đàn ông.

- Không cần giải thích đâu đồ ngốc này! - Elio nạt nhẹ
- Ồ… Alex chẹp miệng.

Sao cô cứ cảm giác không giải thích rõ thì có vẻ không ổn lắm.
Lại một khoản thời gian yên lặng nữa.

Alex tự hỏi mình còn bị Elio bịt mắt đến bao giờ thì đột nhiên trước mắt sáng lại.

Alex theo bản năng, ngước nhìn Elio.

Hắn cũng đã thôi ngượng ngùng, lại nghiêm túc như lúc ban đầu nhìn lại cô, nói:
- Ngay từ lúc ban đầu khi ký hợp đồng, Tôi cũng nói rõ với cô vì sao tôi lại chọn cô vào vai vợ hờ này đúng không? Cô cũng hiểu rõ mục đích của tôi đúng không?
Alex gật đầu:
- Anh không muốn dính vào chuyện yêu đương ghen tuông phiền phức.
- Cô biết rõ mà tối nay vẫn hành động như vậy sao? Không phải cô đã nghĩ sẽ giữ kín chuyện yêu tôi sao?
- Cái đó… - Alex ngắc ngứ.
Sao anh lại hỏi mấy câu như cùng làm khó nhau vậy cha! Ép tôi nói ra tình thoại thì anh đừng có mà tiếp tục xấu hổ rồi ngất ra đó đấy.

Alex chậc lưỡi, khó xử nghĩ.
Elio nhìn biểu hiện của cô và phiên dịch lại:
Hầy, chắc là yêu mình quá mức không thể kìm chế nữa rồi.
Elio thở dài, vỗ nhẹ đầu cô trấn an, nói:
- Cô thích tôi từ khi nào?
Alex giật mình, ngạc nhiên ngó Elio.

Tại sao chủ đề nói chuyện càng lúc càng xa vời mông lung vậy? khi nào mới tới tiết mục đuổi cổ cô? Cô cúi đầu, suy tính tìm một sự kiện hợp lý:
- Là từ lúc anh nhảy xuống hồ bơi cứu tôi.
Trên mặt Elio hiện lên hai từ “quả nhiên” với vẻ đắc ý.

Khóe môi hắn nhếch cao thành nụ cười tự mãn nói:
- Ồ, phải vậy không? Hay từ giây phút tôi giúp cô ở quán bar, cô đã để tâm tới tôi rồi.

- Elio cười tủm tỉm nhắc cho cô nhớ tới mấy lời tình thoại cô từng nói trước mặt mẹ anh ta.
Tới rồi, bộ dạng ngạo mạn thiếu đánh của thiếu gia Elio quay lại rồi.


Dù Alex lại có ham muốn đá cho Elio một cái nhưng vẫn cố nhịn cái thái độ tự luyến phiền phức đó.

Cô im lặng không đáp.

Hiện giờ hắn có nói cô yêu hắn từ kiếp trước cũng chẳng có vấn đề gì hết.
- Alex, tôi đã nói rõ từ đầu không muốn dây dưa phiền phức với chuyện yêu đương phiền phức nhưng xem ra cô vẫn cố chấp tìm cách ở bên cạnh tôi đó nhỉ.
Alex xem im lặng là vàng.
- Cũng chẳng thể trách cô được.

Về cơ bản quả thật khó ai có thể cưỡng lại một người vừa mạnh mẽ quyến rũ như một vị thần, lại quan tâm đối xử tốt với mình.

Dù tôi rất cảm kích cô nhiều lần bảo vệ tôi nhưng tôi vẫn không ưa chuyện tình cảm nam nữ phiền phức… - Elio tạm ngừng, thở hắt ra một hơi chán ngán.
Không cần cảm kích.

tình anh em thân thiết, thuận tay giúp đỡ thôi
Alex cúi đầu niệm chú, thầm mong Elio mau mau nói "cô cút đi" nhanh.
- Biết sao được, đồng là hợp đồng, cả hai đều không thể vi phạm những điều khoản đã thống nhất trước đó.

Cho nên Alex, cô có thể theo đuổi tôi.
- Được! - Alex vội vã đáp.
HẢ?!
Khoan.

Từ từ, dừng khoảng chừng hai giây!
- Elio, anh vừa nói cái gì kia? - Alex chắc chắn là mình lơ đãng nghe nhầm.
- Cô có thể theo đuổi tôi.

- Elio tưởng là Alex không nghe rõ thật nên lặp lại.
- Nói lại lần nữa, Anh vừa nói cái gì hả? - Alex rủa bản thân chưa già mà sao mắc bệnh lãng tai rồi.
Elio bị Alex hỏi tới hỏi lui đến phát bực, nhưng thấy vẻ hoang mang của cô lại cảm thấy buồn cười.

Hắn véo một bên má của cô, kéo mạnh, nghiến răng, nhăn mặt hăm dọa nhưng ánh mắt lại thấp thoáng cưng chiều, nhẹ giọng gầm gừ:
- Mừng quá không tin vào tai mình nữa hả? Tôi nói là tôi cho phép cô theo đuổi tôi.

Nghe chưa hả chó đần này!
Alex banh lớn hai mắt ngó Elio.
GIOVANNI! CỨU! CẬU CHỦ NHÀ MẤY NGƯỜI BỊ THỨ GÌ NHẬP RỒI KÌA!!!!!!

Bình Luận (0)
Comment