Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 1151

Chương 1151

 

“Đúng vậy, tỉnh rồi không ngủ lại được nữa, trong đầu cảm thấy rất rối ren hỗn loạn”

 

“Tôi cũng vậy, không thể ngủ nổi” Lâm Quân gật đầu tán thành.

 

“Tôi vừa thấy anh nói chuyện điện thoại, Lê Nhật Linh thế nào rồi?”

 

“Cô ấy tỉnh lại rồi” Trong mắt Lâm Quân hàm chứa ý cười, tựa hồ chỉ cần nhắc đến Lê Nhật Linh là anh sẽ đột nhiên trở nên dịu dàng hơn vậy.

 

“Vậy còn anh?” Trần Hi Tuấn nhìn Lâm Quân, theo lý thuyết nếu nghe được tin này hẳn là anh sẽ vội vàng không chịu nổi mà chạy ngay đến Thành phố Hà Nội để gặp Lê Nhật Linh chứ.

 

“Tôi chắc chắn phải về, có điều, bây giờ tôi muốn ở đây đợi một người” Lâm Quân cười cười ngồi xuống, trước đây anh có chút khó chịu với Trần Hi Tuấn vì chuyện của Lê Nhật Linh, nhưng trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc với Trần Hi Tuấn, hơn nữa khi biết Trần Hi Tuấn là em trai Lê Nhật Linh, Lâm Quân cũng không còn cảm thấy ghét Trần Hi Tuấn nữa.

 

Đợi một người? Rốt cuộc là ai có thể khiến Lâm Quân không quay trở về tìm Lê Nhật Linh ngay lập tức mà còn ở lại nước Mỹ để chờ chứ?

 

“Chờ ai?” Trần Hi Tuấn vô thức hỏi một câu.

 

Lâm Quân vỗ vỗ bả vai Trần Hi Tuấn: “Chuyện của người đời trước để cho bọn họ tự nói chuyện với nhau đi, dù có đánh nhau sứt đầu mẻ trán thì cũng phải đặt lương tâm và đạo đức lên hàng đầu, có điều, Trần Hi Tuấn, tôi phải nhắc nhở cậu điều này, nếu sau này chúng ta làm như vậy mà .James vẫn rút lui, vậy thì tôi sẽ không nhân từ mà nương tay nữa đâu”

 

Trần Hi Tuấn nhìn Lâm Quân, ánh mắt Lâm Quân vô cùng kiên định, vẻ mặt anh cũng rất nghiêm túc, khóe môi anh khẽ cong lên, lúc này thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Tôi biết, mỗi người đều có một người mà bản thân muốn bảo vệ, nếu như thật sự như vậy, cậu cũng là bị dồn tới đường cùng.”

 

“Anh! Ý anh là muốn giúp Lâm Quân đối phó với cha mình hay sao?”

 

Trần Hi Lam mở to hai mắt đi tới, cũng không biết cô ta đã nghe được từ khi nào.

 

€ô ta mím chặt môi, rốt cuộc thì cảm tính vẫn chiến thắng lý trí, Trần Hi Lam chất vất Trần Hi Tuấn: “Em không đồng ý! Cho dù cha có thật sự làm sai nhiều chuyện đi chăng nữa, cho dù ông ấy phạm phải ác tày trời, chẳng lẽ chúng ta không khuyên giải được ông ấy sao? Nói sao đi nữa ông ấy cũng là cha của chúng ta!”

 

“Trần Hi Lam, em bình tĩnh một chút, anh chỉ nói ngộ nhỡ thì phải bất đắc dĩ thôi”

 

“Nếu thật sự như vậy thì anh sẽ chống lại cha sao? Anh sẽ giúp bọn họ? Đưa cha mình vào tù sao? Đẩy cha vào đường cùng?” Trần Hi Tuấn vừa nói vừa chỉ thằng vào Lâm Quân, cô ta bước tới gần Trần Hi Tuấn, ánh mắt đỏ ngầu lên.

 

Cô ta không thể chấp nhận được việc này, dù .James có tội ác tày trời, cô ta cũng sẽ không chống lại cha mình, Trần Hi Tuấn sao có thể nhún nhường như vậy được chứ?

 

“Ý của anh không phải như vậy!”

 

“Vậy ý của anh là gì?” Trần Hi Lam tiếp tục chất vấn Trần Hi Tuấn.

 

Đối với Trần Hi Lam mà nói, đạo lý không bao giờ thắng nối tình cảm, việc gì cô ta cũng có thể hiểu, ngoại trừ việc chống lại cha mình, cô ta không làm được.

 

Cô ta càng không mong anh trai mình lại nhúng tay vào chuyện này, cô ta không dám tưởng tượng nếu cha con họ ly gián, lục đục nội bộ với nhau thì bản thân mình phải làm gì.

 

Trần Hi Tuấn nhìn vẻ mặt đầy tổn thương của Trần Hi Lam, cậu ta không nói gì, Trân Hi Lam cũng đã trả lời cậu ta rõ ràng rồi.

 

“Anh! Cả nhà chúng ta sống tốt ở bên nhau không được sao? Sao anh phải nhúng tay vào chuyện này chứ? Cha làm gì là chuyện của ông ấy, chẳng lẽ ông ấy đối xử với anh không tốt sao? Hay là anh có vấn đề gì với em? Có vấn đề gì với cái nhà này sao?” Trần Hi lam đột nhiên trở nên kích động, cô ta nắm chặt lấy tay áo Trần Hi Tuấn.

 

€ô ta hy vọng bản thân mình vĩnh viễn không hay biết gì, chuyện gì cũng không hiểu, vậy thì nói không chừng, gia đình vẫn sẽ như trước kia.

Bình Luận (0)
Comment