Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 1279

Chương 1279

“Nhật Linh, Nhật Linh em tỉnh rồi?”

Lâm Quân kích động xông lên, nắm lấy tay Lê Nhật Linh.

Nhưng không biết vì sao, Lê Nhật Linh đột nhiên theo bản năng rúc về phía sau, rút tay ra khỏi tay Lâm Quân.

“Sao vậy?”

Lâm Quân nhìn bộ dạng sợ hãi của Lê Nhật Linh, tưởng rằng là cô bị rơi xuống vách núi nên sợ hãi, nhất thời vẫn chưa kịp thích ứng, cho nên mới có phản ứng tự nhiên như vậy.

“Đừng sợ, anh là Lâm Quân, anh sẽ bảo vệ em, anh đã đưa em về rồi, bọn họ không thể làm hại em nữa đâu”

Lâm Quân cố gắng ổn định cảm xúc của mình, sau đó cẩn thận dè dặt an ủi vỗ về người con gái đang sợ hãi trước mắt, trong lòng đây sự đau đớn và buồn bã.

Là anh không bảo vệ Lê Nhật Linh tốt, mới để cô bị thương lớn như vậy.

“tâm Quân…”

Người con gái trên giường nhìn Lâm Quân, chầm chầm gọi tên anh, Lâm Quân đột nhiên kích động cười lên.

“Đúng, đúng, đúng, anh là Lâm Quân. Em vẫn nhớ anh, anh tưởng em quên anh rồi chứ!”

Nhất thời Lâm Quân nước mắt vòng quanh, kích động nói năng lộn xộn.

“Lâm Quân là ai?”

Lời này vừa nói ra, không chỉ là Lâm Quân, đến Trần Hi Lam Trần Hi Tuấn ở cửa cũng ngây ra.

Mà nụ cười trên mặt Lâm Quân cũng tắt ngấm.

“Anh chính là Lâm Quân, Nhật Linh, em quên anh rồi sao? Em vừa nãy còn gọi tên anh không phải sao?”

Nước mắt vui mừng biến thành nước mắt tuyệt vọng rơi xuống, mà người phụ nữ trên giường không có chút phản ứng nào, Lâm Quân cuối cùng cũng tin, cô ấy thật sự quên mình r “Anh vừa nãy nói hai chữ này tôi mới nói theo, có gì không đúng sao?” Lê Nhật Linh ở trên giường nghiêng đầu, dáng vẻ đầy sự thắc mắc.

Tay thả lỏng, Lâm Quân ngã khụy xuống đất, đột nhiên mất hết sức lực.

“Nhật Linh, chị còn nhận ra chúng tôi không? Tôi là Trân Hi Lam, anh ấy là Trần Hi Tuấn”

Trần Hi Lam chạy đến, tự chỉ vào bản thân và Trần Hi Tuấn rồi lần lượt giới thiệu với người trên giường.

Cô gái nhìn hai người trước mặt, đôi mắt hơi nheo lại, lắc lắc đầu như một đứa trẻ vừa mắc lỗi.

“Không biết”

Trần Hi Tuấn cùng Trần Hi Lam trong thoáng chốc tưởng như vừa rơi xuống đáy vực.

“Tại sao lại như vậy, bác sĩ cũng đâu có nói là chị ấy sẽ bị mất trí nhớ đâu…!”

Trần Hi Lam nhìn sang Trần Hi Tuấn, nói.

“Thật sự có trường hợp này, một số người bệnh trong lúc hôn mê thì không phát hiện vấn đề gì, sau khi tỉnh lại mới tiếp tục được kiểm tra tùy theo tình trạng bệnh, có khả năng sẽ tồn tại tổn thương ẩn”

Trần Hi Tuấn giải thích, nhưng mà chính cậu ta cũng không hiểu lắm, chỉ biết dùng chút kiến thức hạn hẹp của mình, cố gắng an ủi bọn họ.

“Tổn thương ẩn là gì vậy?”

Lâm Quân dường như đã thích ứng được với tình hình hiện tại, nhìn về phía Trần Hi Tuấn hỏi, trong ánh mắt không giấu nổi vẻ buồn bã.

Anh và Lê Nhật Linh đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, mà giờ ngay cả anh, cô cũng không nhớ. Rồi sau này, những ký ức kia sẽ chỉ còn mình anh lưu giữ, điều này thật sự khiến cho anh cảm thấy vô cùng buồn phiền.

Nhưng nếu trí nhớ của Lê Nhật Linh có thể khôi phục lại thì sao?

Anh không thể từ bỏ cô được!

“Tôi cũng không rõ lắm, chẳng qua là trước đây vô tình đọc qua, cụ thể thế nào thì phải hỏi bác sĩ, hiện tại tôi nghĩ là nên cho Lê Nhật Linh làm kiểm tra hệ thống thêm một lần nữa”

Bình Luận (0)
Comment