Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 1500

Chương 1500

Lâm Quân nhìn thấy cô có chút nói không ra lời, anh cũng rất khó chịu, ngay lúc Lê Nhật Linh yếu ớt không yên lòng nhất, mình lại không thể ở bên cạnh cô.

“Sao nào, anh không muốn ư?”

Lâm Quân nhìn thấy cặp mắt đầy hi vọng của cô, cuối cùng anh lắc đầu: “Anh chỉ sợ em nhớ lại những ký ức đau khổ trước kia”

“Có nỗi đau nào hơn được nỗi đau không biết mình là ai chứ?” Lê Nhật Linh cười nhạt một tiếng, Lâm Quân nhẹ gật đầu, trong lòng anh thoải mái hơn rất nhiều.

€ó đôi khi người trong cuộc rõ ràng mình muốn gì hơn là người đứng xem ngoài cuộc.

“Đã đến!” Lâm Quân kéo tay Lê Nhật Linh bước nhanh tới mục tiêu.

“Haiz, anh chậm một chút!” Trong lòng.

bàn tay đang nắm chặt nhau truyền đến nhiệt độ cực nóng khiến Lê Nhật Linh nhếch miệng lên.

“Không phải trước đó anh không muốn em xem sao? Hiện tại xảy ra chuyện gì vậy?”

“Trước đó chỉ giả vờ thôi! Không thì làm sao có thể lừa gạt em đến bệnh viện với anh chứ? Anh biết em chống lại nơi này nhất” Lâm Quân cười một tiếng, bọn họ đã đến cửa phòng bị khóa.

“Xấu bụng! Lừa đảo!”

Lê Nhật Linh bất mãn lẩm bẩm, ánh mắt lại không kịp chờ đợi chờ nhìn Lâm Quân lấy chìa khoá mở cửa.

“Nói anh là lừa đảo? Vậy anh không mở?”

Lâm Quân cầm lấy chìa khoá kiêu ngạo lắc lư hai lần trước mặt Lê Nhật rồi quay lưng đi “Ai nha, em sai rồi, em sai rồi không được àP Lê Nhật Linh bất đắc dĩ chắp tay trước ngực nói xin lỗi liên tục, lòng tò mò hại chết mèo! Sao cô có thế dễ dàng khuất phục như: vậy? Chuyện này quá không hợp hợp lẽ thường.

Thấy Lê Nhật Linh thế này, lúc này Lâm Quân mới hài lòng cầm chìa khóa cắm vào trong ổ khóa.

Lê Nhật Linh đứng ở đăng sau anh làm mặt quỷ, cô giơ nắm đấm lên làm bộ đánh vào.

trên người Lâm Quân. Trong lòng âm thầm mắng anh là quỷ ngây thơ, lòng dạ xấu xa!

“Tại sao lâu như thế còn chưa mở?”

“Ai nha, hình như ổ khóa hỏng rồi!”

Lê Nhật Linh tiến lên vẻ mặt thất vọng nhìn anh, cô chỉ thấy Lâm Quân nở nụ cười xấu xa, rặc rặc một tiếng cửa mở.

“Lừa đảo!” Lê Nhật Linh trừng mắt liếc anh một cái, cô đánh vào mông Lâm Quân rồi đi trước vào cửa.

Lúc bước vào phòng, bày biện bên trong hấp dẫn lực chú ý của cô, cô ngừng chân tại cửa ra vào có chút không nhấc nổi bước chân.

Trong căn phòng không lớn bày đầy khung vẽ to to nhỏ nhỏ, tất cả đều là bản thảo thiết kế thời trang và thiết kế phẩm.

“Hoan nghênh tham quan quá khứ của Lê Nhật Linh”

Đúng lúc Lê Nhật Linh ngu ngơ, mặt mũi Lâm Quân đầy vui vẻ nhảy tới trước mặt cô.

“Nơi này đã đặt tất cả tác phẩm và bản thảo thiết kế em từng làm ra”

“Tấm này là năm đó em tham gia cuộc thi nhà thiết kế ở nước Mỹ đã thiết kế ra, tấm này là tác phẩm, em tham gia buổi trình diễn sản phẩm thời trang mùa đông mới. Còn có này tấm em tham gia cuộc thi thiết kế trong nước được giải đặc biệt, mà tấm này là em vẽ bản thảo áo cưới. Lúc ấy em còn nói đáng tiếc chúng ta đã kết hôn rồi, nhưng có thể lưu cho con gái chúng ta mặc”

Lê Nhật Linh nhìn theo chỉ dẫn từng bức của Lâm Quân để nhìn những tác phẩm kia, ngón tay vuốt ve qua những bản vẽ, hình ảnh giống như thủy triều vọt tới.

“Bản thiết kế áo cưới rất xinh đẹp!”

Trong khuôn hình là người đàn ông đang thưởng thức tác phẩm của mình, trong mắt đều là thưởng thức.

“Đúng, đáng tiếc chúng ta đã kết hôn rồi, em không thể mặc được nữa”

Người phụ nữ ngồi trên ghế có chút thất vọng.

Bình Luận (0)
Comment