Chủ tịch?”
Lần này đến lượt hai mắt Lâm Quân phát sáng, “Cô nói chủ tịch của các cô là người Việt Nam?”
“Đúng vậy, hình như anh rất có hứng thú với chủ tịch của công ty chúng tôi thì phải?”
“Trước khi đến đây chúng tôi có tìm hiểu một chút về công ty của các cô, nhưng tìm được rất ít thông tin của quý công ty, cho nên tương đối tò mò, mong cô đừng xem chúng tôi như người ngoài”
Không hiểu tại sao, lúc đi vào tòa cao ốc này, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ, ở một công ty thần bí như vậy, tài liệu cá nhân lại được bảo mật kỹ, ngoại trừ cấp cao của công ty anh không nghĩ ra được giải thích nào hợp lý hơn.
Mà như lời nói lúc nấy của cô tiếp tân này, lại càng chứng thực suy đoán này.
Nhưng mà không xác định được vấn đề, hiện tại cũng không hoàn toàn nằm chắc được tình hình, nên mới nói bóng nói gió, không thể xuất kích trực diện được.
“Đúng vậy, chủ tịch của chúng tôi là người thần bí khiêm tốn, không thích công khai chuyện riêng tư của mình cho người ngoài biết, ngay cả nhân viên trong công ty của chúng tôi cũng không có bao nhiêu người hiểu rõ ông ấy, chỉ biết được rất nhiều năm trước ông ấy đã đến chỗ này ở nước Pháp thành lập nên công ty LX”
“Chủ tịch của các cô thật là một người kỳ quái”
Hà Dĩ Phong không kìm lòng được nói một câu.
“Đúng vậy, nhưng mà năng lực của chủ tịch chúng tôi thật sự khiến nhân viên trong công ty không ai không bội phục. Cũng bởi vì ông ấy là người Việt Nam, cho nên bình thường người Việt Nam bàn chuyện hợp tác với công ty chúng tôi đều rất thuận lợi, cho nên nếu các vị đến đây vì chuyện công việc, chỉ cần có đủ thành ý và năng lực mạnh thì sẽ không có vấn đề gì. Với lại anh chàng đẹp trai này, lúc nấy vị tiếp tân người nước ngoài của chúng tôi khen anh rất đẹp trai đấy”
“Ha ha, cảm ơn.”
Mặc dù Hà Dĩ Phong đã đi qua trăm khóm hoa, nhưng ngấu nhiên được người đẹp khen vài câu, cũng có chút xấu hố vò đầu.
“Lão đại, cậu nói xem, vị chủ tịch này có phải là người mà chúng ta muốn tìm không?”
Hà Dĩ Phong quay người lại nói với Lâm Quân.
Các vị muốn tìm chủ tịch của chúng tôi sao?”
“Đúng vậy, hình như chúng tôi từng gặp chủ tịch của các cô một Vị tiếp tân người Việt Nam này còn muốn hỏi gì đó, lúc này vị tiếp tân người nước ngoài lại đi tới trao đổi vài câu với cô ấy bằng tiếp Pháp. Lâm Quân nghe ra được, là cấp cao trong công ty của người ta thấy vô cùng hứng thú với hợp đồng của bọn họ, mời bọn họ đi vào.
“Mời các vị vào trong”
Tiếp tân người Việt Nam lễ phép đứng dậy dẫn bọn họ đi đến văn phòng.
Lê Nhật Linh cảm thấy hô hấp của mình chậm rãi dừng lại, qua đoạn đối thoại vừa rồi của bọn Lâm Quân và người tiếp tân, cô nghe ra được vị chủ tịch này có thể chính là cha của cô.
Trăm loại cảm xúc ngổn ngang trong lòng cô, bước chân cũng chậm lại. Dường như Lâm Quân cũng nhận ra được tâm trạng hiện tại của cô.
Ném cho cô một ánh mắt an ủi, cầm lấy tay cô, nằm thật chặt.
‘Vừa rồi Lê Nhật Linh còn có chút khẩn trương nhưng lúc Lâm Quân nảm lấy tay cô, trong lòng bình tĩnh lại không ít Thang máy dừng lại ở tầng mười lăm.
“Đây là văn phòng của người phụ trách bàn chuyện hợp tác lần này với các vị”
Cô tiếp tân đi ở phía trước, gõ cửa một cái.
“Vào đi”
Bên trong truyền ra một giọng Việt Nam hùng hồn của người đàn ông “Anh Jackson, người đã đến rồi”
“ừ”