Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 1639

Chương 1639

“Hạ Gia Huy, cậu đừng có bướng bỉnh nữa, chăm sóc người bệnh cần có tình thân và sức khỏe, chỉ một mình cậu làm sao có thể chăm sóc tốt cho chú được chứ, nếu cứ tiếp tục vậy, ngay cả bản thân mình cậu cũng sẽ suy sụp!”

Lâm Hạ Ly có chút nôn nóng, cô bé không hiểu Hạ Gia Huy tại sao lại muốn vội tiễn bảo cô bé quay về nhà, chẳng lẽ là do bản thần mình đã có chỗ nào làm không đúng hay sao?

“Tớ nghiêm túc đó, đây là chuyện của nhà tớ, tớ không muốn làm phiền đến người khác”

Hạ Gia Huy thấy cô bé cố chấp như vậy, rốt cuộc cũng tỉnh táo nhìn Lâm Hạ Ly, ánh mặt của cậu đã không còn sự dịu dàng của ngày thương, như thể chính thức tuyên bố trục xuất cô bé.

“Hạ Gia Huy, cậu làm sao thế? Tớ biết trong lòng cậu đang rất khó chịu, tớ đến đây là để giúp cậu mà! Chẳng lẽ cậu cứ định chuẩn bị như thế tránh né tớ hay sao?” Lâm Hạ Ly cất cao giọng nói, hành lang trống trải vang vọng khắp nơi giọng điệu chất vấn của cô bé.

Hạ Gia Huy nhìn cô bé đang giận dữ, nhưng lại không nói gì.

“Tớ biết hiện tại cậu đang gặp khó khăn, tớ có thể giúp cậu mà, nhưng cậu tại sao lại không muốn nói cho tớ biết chứ, thẩm chí còn muốn đuổi tớ đi? Có phải tiền thuốc than không đủ đúng không, tớ có thể giúp cậu mà!

Tớ có thế cho cậu mượn tiền, để cô chỉ trả trước tiền viện phí kỳ trước” Lâm Hạ Ly… Nói rồi, cô bé hy vọng có thể cùng Hạ Gia Huy vượt qua khó khăn.

“Cậu thì hiểu cái gì?” Hạ Gia Huy cắt ngang lời của cô bé, bình thường người dịu dàng ôn nhu như ngọc như cậu hôm nay lại hiếm hoi lớn tiếng nói, cậu cảm thấy Lâm Hạ Ly thật quá ấu trĩ, cô bé thật sự quá ngây thơ cho răng vấn đề chính là đó sao?

“Tớ hiểu mà, tớ cái gì cũng đều hiểu, tuy là cậu không giàu có, nhưng cậu có trí, có dũng khí, cậu dám đối mặt với khó khăn, cậu không phải là Hạ Gia Huy không chịu khuất phục sao!”

Lâm Hạ Ly biết rất rõ, Hạ Gia Huy có nỗi niềm riêng tư của mình, có lòng tự trọng của mình, nhưng mà, có một số chuyện hiện tại cậu ấy không thể một giải quyết được, cậu ấy cần sự trợ giúp của người khác giúp cậu ấy khắc phục khó khăn trước mắt.

“Cậu không hiểu! Cậu căn bản là không hiểu gì hết! Tớ không cần cậu thương hại!” Hạ Gia Huy triệt để sụp đổ, cậu cảm thấy những lời nói của Lâm Hạ Ly như từng nhát dao xẻo thịt mình, giống như đang nhắc nhỡ cậu là, cậu cái gì cũng không phải, hơn nữa ngoài có một người cha đang nằm ở bệnh viện ra thì cậu không có bất cứ thứ gì nữa.

Hạ Gia Huy lúc này, chẳng qua có chút tuyệt vọng, cậu vô cùng hiểu rõ, bản thân mình là một học sinh nghèo đã từ bỏ trường học, cậu không thể nào trong vòng mười ngày có thể kiếm được hơn ba trăm năm mươi triệu đồng để lo tiền viện phí và tiền thuốc thang cho cha, căn bản là không có khả năng đó, cậu nắm chặt quả đấm, hốc mắt có chút khô khốc, liền nỗ lực mở to con mắt ra, cố gắng để cho mọi người thấy cậu vẫn bình thường.

Bên cạnh Lâm Hạ Ly nhìn thấy bộ dạng của cậu như vậy, vẫn lải nhải không ngừng nói, giống như một bà cô đã bước vào tuổi trung niên “Cậu nhìn xem bản thân câu bây giờ, không còn chút ý chí chiến đấu, khắp người chán chường, cậu dựa vào đâu để đi gom tiền, cậu lấy gì để lo cho người cha đang nằm trên giường bệnh, chẳng lẽ cứ như thế mà bị đá bại hay sao?”

Lâm Hạ Ly không chút lưu tình cãi nhau với cậu, muốn măng cho cậu tỉnh táo lại Hạ Gia Huy dương như bị lời nói của cô bé kích thích, siết chặt quả đấm hơn, nghiến chặt răng, giống như muốn nghiền nát những nỗi khổ cực của mấy ngày qua vậy.

“Tiền tớ chắc chắn sẽ xoay sở được, không cần cậu thương hại tôi, tớ không muốn anh trai cậu nói là một tên đàn ông vô dụng sống dựa vào cậu” Lời nói Hạ Gia Huy lúc này đã bắt đầu trở nên bình tĩnh, ánh mắt cũng bắt đầu dần trở nên trầm lặng.

“Sao cậu vẫn chưa thôi cái suy nghĩ này đi, chẳng lẽ lời tớ vừa nói đều là vô ích sao?”

Lâm Hạ Ly lo lắng, bây giờ cô cũng muốn thức tỉnh kẻ cứng đầu này, thật không biết trong đầu cậu bé chứa gì.

Vừa mới nghe được Hạ Gia Huy nói cậu sợ anh trai Lâm Hòa Phong chế giễu nói là dựa vào cô nuôi sống cha cậu, bởi vì mới từ không nhận đề nghị của cô. Muốn tự mình trả xong khoản quỹ kếch xù này.

Bình Luận (0)
Comment