Chương 357: Cậu nhất định phải tới
Lê Nhật Linh rũ mắt xuống, khẽ cười: “Đó là chuyện của các cậu”
Hạ Lan Châu cứng đờ một lúc, chỉ có điều cô ta đã nhanh chóng điều chỉnh lại: “Thực ra tớ có một bí mật muốn nói cho cậu biết”
Lê Nhật Linh ngước lên-nhìn cô ta không chớp mắt.
“Thực ra tớ thích anh ấy, vẫn luôn thích anh ấy. Nếu không phải lúc đầu anh ấy theo đuổi cậu thì dù thế nào tớ cũng phải có được anh ấy”
Lúc Hạ Lan Châu nói những lời này, trông vẻ mặt cô ta rất bình tĩnh, không hề có một chút hung ác và căm hờn của ngày đó.
Lê Nhật Linh đang nghĩ, trong lòng Hạ Lan Châu, rốt cuộc là tình bạn chiếm vị trí sâu sắc hơn, hay là lòng căm thù đối với cô chiếm vị trí lớn hơn.
“Nhật Linh, cậu có đang nghe tớ nói không?”
“Ừm, tớ biết rồi. Cậu thích anh ấy, muốn kết hôn với anh ấy” Lê Nhật Linh khẽ gật đầu.
Hạ Lan Châu thở phào nhẹ nhõm: “Hôm đó đám cưới của bọn tớ vẫn sẽ tổ chức ở khách sạn, nhưng bọn tớ sẽ không mời nhiều khách, chỉ một vài người thân thiết gần gũi nhất với tớ mà thôi.
Tớ hy vọng cậu có thể đến, tớ muốn nhận được lời chúc phúc của cậu nhất”
Lê Nhật Linh quay đầu nhìn cô ta,con ngươi đen láy lại khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc trong đó: “Thật sao?”
Hạ Lan Châu thực sự muốn có được sự chúc phúc của cô sao?
Thực ra, cô ta muốn cô đến là vì muốn khiến Hạ Huy Thành chết tâm, để Hạ Huy Thành biết rằng cô đã buông bỏ đoạn tình cảm của ba năm trước, muốn mượn sự tồn tại của cô để khiến Hạ Huy Thành từ bỏ.
Trước đây Lê Nhật Linh không hiểu, nhưng sau khi nghe những lời của ngày hôm đó, cô đã hiểu ra từ lâu rồi.
Cô không dám tin, một Hạ Lan Châu tùy tiện vô tâm vô tính lại có thể có mưu tính thâm sâu đến vậy.
“Thật đấy Nhật Linh, cậu là người bạn tốt nhất của tớ mà” Hạ Lan Châu nám chặt tay Lê Nhật Linh, ánh mắt chân thành đến đáng sợ: “Ngày mốt, hôn lễ của tớ và Hạ Huy Thành sẽ tổ chức ở khách sạn, cậu nhất định phải tới đấy”
Lê Nhật Linh chậm rãi rút tay ra, lạnh nhạt từ chối: “Lan Châu, tớ sẽ không đi đâu.”
Hạ Lan Châu nhạy bén nhận ra được điều gì đó: “Ngày hôm đó ở nhà hằng Đỉnh Thiên, có phải cậu đều nghe thấy rồi không?”
Lê Nhật Linh không phủ nhận, chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt xa lạ: “Phải, tớ đã nghe thấy hết rồi”
Hạ Lan Châu lập tức đứng bật dậy, nụ cười trên mặt dần dần biến mất: “Vậy vừa rồi là cậu đang xem trò cười của tớ hay.sao?”
Nhìn màn biểu diễn vụng về của cô ta trước mặt, Lê Nhật Linh lại thầm cười nhạo sự ngu ngốc của cô ta trong lòng ư?
Chẳng trách ánh mắt lúc nãy của Lê Nhật Linh nhìn cô ta rất kỳ lạ, hóa ra Lê Nhật Linh đã biết sự thật từ lâu rồi.
Xem ra lần này Lê Nhật Linh ở nhà lâu như vậy không phải là vì cô bị dọa sợ, mà là bị Lâm Quân giam lỏng.
Tia hy vọng cuối cùng của Lê Nhật Linh đối với Hạ Lan Châu cũng đã biến mất: “Tớ chỉ hy vọng cậu có thể thành thật với tớ, lúc tớ suýt chút nữa xảy ra chuyện”
Nhưng Hạ Lan Châu đã không như thế, thậm chí bây giờ cô ta còn muốn lợi dụng cô để kích thích Hạ Huy Thành.
Nghĩ đến lúc cô mới về nước, những hành động như vô tình hay cố ý của Hạ Lan Châu cũng là muốn khiến Hạ Huy Thành chết tâm với cô.
Đáng buồn là đến bây giờ cô mới nhìn thấu.
“Dù tớ có thành thật hay không thì cậu cũng đã biết đáp án rồi” Khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Lan Châu đột nhiên trở nên lãnh đạm.
Cảm giác khi không cần phải giả vờ nữa thật tốt Giả vờ bao nhiêu năm như vậy, cô ta đã sắp không phân biệt được một Hạ Lan Châu mang đầy hận thù đối với Lê Nhật Linh hay một Hạ Lan Châu coi Lê Nhật Linh là tri kỷ tốt nhất, đâu mới là con người thật của mình.
Sắc mặt Hạ Lan Châu rất lạnh lùng, cô ta nói với giọng điệu gần như là ra lệnh: “Ngày mốt, cậu nhất định phải đến đám cưới của bọn tớ.”
Lông mi của Lệ Nhật Linh khẽ động: “Tớ sẽ không đi đâu”
Hạ Lan Châu cười khẩy: “Cậu nhất định phải đi, nếu không tớ sẽ khiến cậu phải hối hận cả đời .