Chương 373: Chăm sóc hai tư giờ
Hoàng Ánh rút lui và chẳng thu hoạch được gì.
Dù rằng sau khi kết thúc cuộc nói chuyện thì cả hai người đều chia tay trong sự khó chịu nhưng Hoàng Ánh vẫn bảo tài xế đưa cô về bệnh viện, không ném cô lại giữa đường.
Có lẽ đây là thói quen làm người của bà.
Lê Nhật Linh được đưa đến bệnh viện rồi lững thững lên phòng bệnh của Lâm Quân với đầu óc rối như mớ bòng bong.
Cô không ngờ Hoàng Ánh lại yêu cầu bọn họ ly hôn với nhau thật.
Nếu bà đã nói với cô thì chắc bà cũng nhắc chuyện này với Lâm Quân rồi nhỉ?
Cô không thể nắm bắt được suy nghĩ trong đầu Lâm Quân nhưng cô tin chắc rằng lập trường của anh giống mình.
Nếu Lâm Quân gật đầu thì Hoàng Ánh đã không cần phải hẹn riêng cô ra để nói thêm một lần nữa.
Cô lo lắng thấp thỏm trở về phòng bệnh VỊP thì nghe thấy giọng phụ nữ trong phòng.
Giọng nói đó khá là quen tai, mềm yếu ấm áp.
Lê Nhật Linh đẩy cửa vào thì thấy Dương.
Tuyết Nhi đang đút cơm cho Lâm Quân.
Sắc mặt anh cực kì u ám há miệng ra để cô ta đút “Nóng không? Tôi thổi cho anh nhé?”
Lâm Quân lạnh lùng nhìn cô ta rồi chán ghét đẩy Dương Tuyết Nhi đi: “Cô đừng có được đẳng chân lại lấn lên đằng đầu, mẹ tôi bảo cô tới đây để chăm sóc bệnh nhân chứ không có bảo cô tới đây để chăm trẻ”
Chén canh trong tay cô ta lảo đảo rơi xuống, vài giọt văng tung tóe lên người Lâm Quân.
Dương Tuyết Nhi uất ức mím môi, cực kì đáng thương xuống nhặt những mảnh vỡ lên: “Dì Ánh bảo tôi tới đây để chăm sóc anh cơ mà”
Lâm Quân cười lạnh: “Tôi nể mặt mẹ tôi nên mới không đuổi cô cút ra ngoài đấy cô có hiểu không?”
“Nếu anh không thích tôi đút anh ăn thì cứ nói thẳng cho tôi biết, sau này tôi không đút anh ăn nữa là được chứ gì?” Nói xong Dương Tuyết Nhi lại đỏ mắt.
Lâm Quân bực bội không để đâu cho hết nên tiện tay ném luôn cả bình canh nóng trên tủ đầu giường: “Cô chút đi.”
Canh được đựng trong bình kha khá thời gian rồi nên cũng không nóng lắm, tất cả đều đổ hết lên người Dương Tuyết Nhi cũng không đến nỗi phỏng nhưng nước canh sềnh sệch dính lên người thì dính dính khó chịu, hơi khó tắm sạch.
Cuối cùng Dương Tuyết Nhi cũng khóc oang oang lên, cả người ướt nước canh bẩn nhưng không thèm sửa soạn lại, vội vàng lau mắt chạy ra ngoài.
Đúng lúc đụng phải Lê Nhật Linh đang vào khiến nước canh dính sang người cô.
Lê Nhật Linh lảo đảo lùi lại mấy bước mới đứng vững, Dương Tuyết Nhí thì đã chạy xa.
Lâm Quân thấy thế thì ánh mắt lại càng tối tăm: “Có đụng trúng đâu không em?”
Anh đứng dậy chuẩn bị xuống giường thì bị Lê Nhật Linh cản lại: “Không có, em không sao!
Anh đừng cử động linh tỉnh, mẹ thấy lại lo ấy”
Nhắc tới Hoàng Ánh thì Lâm Quân thoáng sững người lại mới hỏi: “Mẹ tìm em nói chuyện gì thế?”
“Chắc là mẹ nói với em những điều bà đã nói với anh” Lê Nhật Linh bất đắc dĩ cười cười.
Cô nghĩ cuộc sống của một con người là những sự lựa chọn. Họ.có thể chọn thế này và cũng có thể chọn thế kia.
Dù đúng hay sai thì chỉ cần bản thân mình sẵn sàng chấp nhận là được.
Nhưng cô hoàn toàn không ngờ lựa chọn sai lầm của mình ngày xưa lại trở thành vật cản của mình ở thời điểm này, chặn ngang con đường không cho cô bước về phía trước.
Cô phải suy nghĩ và chắc là sẽ mất rất nhiều tâm tư để đẩy được tảng đá lớn đó ra khỏi con đường mình đang đi.
Lâm Quân nghe thế lập tức căng thẳng: “Em đồng ý rồi hả?”
Lê Nhật Linh thấy vẻ mặt anh có gì đó kì lạ: “Em không đồng ý nhưng phản ứng của anh lúc này lại tạo cho em cảm giác những lời mẹ nói với em khác với nội dung anh đã được nghe thấy.”
Lâm Quân nhéô má cô, hai mắt lập lòe ánh sáng: “Chỉ là anh không yên tâm về em thôi.”
Lê Nhật Linh cười năm lấy tay anh, để hai bàn tay đan vào nhau: “Bây giờ em cho anh niềm tin này, anh có thể cảm nhận được không?”
Lâm Quân cúi đầu xuống muốn hôn cô thì lại bị Dương Tuyết Nhi khóc xong quay lại ngắt ngang: Tôi dọn dẹp căn phòng trước đã, tôi không thể để mảnh vỡ làm anh bị thương”