Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 382

Chương 382: Làm mẹ con được không?

Ngay khi hai người vừa rời đi, nước mất của Lâm Thùy Ngọc cuối cùng cũng rơi xuống.

Tại sao, tại sao ngay cả bác gái ở bên cạnh, Lâm Quân cũng không đối xử với mình tốt hơn một chút chứ? Tại sao khi Lê Nhật Linh xuất hiện, Lâm Quân lại lập tức bảo vệ cho cô.

Không quan trọng, miền là Niệm Sơ vần ở trong tay mình, và bác gái chỉ cân vân yêu thương Niệm Sơ thì chäc chăn sẽ giúp đỡ mình, Lâm Quân sẽ phải sớm chấp nhận thôi.

Kiểu gì thì Lâm Quân sẽ là của mình, và Lê Nhật Linh sẽ không đäc ý được lâu nữa đâu Lau nước mắt trên mặt, Lâm Thùy Ngọc cố găng kìm lại cảm xúc của mình.

Một bàn tay nhỏ bé kéo nhẹ góc áo của cô ta.

Cậu bé đến đây cùng với một người chăm sóc, người chăm sóc là do Hạo Anh sắp xếp, người hầu già của nhà họ Lâm cũng có giọng điệu căng thăng: “Cô Lâm, sao cô lại chạy tới vậy? Cậu chủ nhỏ luôn đi tìm cô đấy”

Vừa mới bị Lâm Quân dồn ép, bây giờ còn bị người làm mảng, đôi mät Lâm Thùy Ngọc đỏ lên, cực kỳ tủi thân: “Tôi đến để đưa ví cho chú tịch Lâm”

Cậu bé thấy cô ta sắp khóc, vội vàng thoát khỏi tay người chăm sóc, näm lấy ống quần của cô ta và hỏi: “Sao dì lại khóc vậy?”

Lâm Thùy Ngọc không thừa, vẻ mặt vô tội, nói: “Khi người ta cảm thấy buồn thì luôn khóc”

Đứa bé hiểu được chút chút, nhìn xung quanh: “Cha đâu rồi?”

“Cha bị vợ gọi về nhà rồi” Lâm Thùy Ngọc chỉ vào bóng lưng của Lâm Quân và Lê Nhật Linh vừa mới rời đi: “Kia kìa”

Đôi mắt của cậu bé bồng dưng đỏ hoe: “Tại sao cha lại không đưa con về cùng vậy? Tại sao vợ của cha lại không phải là mẹ của con chứ? Tại sao con không có nhà?”

Lâm Thùy Ngọc ngôi xổm xuống, ôm lấy đứa nhỏ: “Con còn có dì mà, dì là người thân nhất với con, cho dù mẹ con đã chết, cha con không cân con nữa, con vân luôn là người thân nhất của dì”

“Cô Lâm, cô đang nói gì đấy?”

Người chăm sóc không thể nghe được nữa, cái gì mà mẹ đã chết và cha không cần nữa chứ? Mặc dù cậu chủ không thích đứa trẻ này, nhưng bà chủ vân rất yêu thích cậu bé.

Nếu nhà họ Lâm thực sự không quan tâm, làm sao đứa trẻ này có thế được điều trị trong một bệnh viện tốt như vậy chứ? Lâm Thùy Ngọc lại rơi nước mắt “Thực xin lôi, là vì cảm xúc của tôi dâng lên, cho nên nói nhầm”

Đứa trẻ không hiểu sự vặn vẹo trong lời nói của người lớn, chỉ thấy là dì tốt với mình lại bị măng.

Cậu bé ôm lấy chân của Lâm Thùy Ngọc, khóc lớn”Tại sao dì lại không phải mẹ của con chứ? Tại sao mẹ con không cần con, và cha con cũng không cần con vậy?”

Lâm Thùy Ngọc bị lời nói của cậu bé làm cho cảm động, trong mät hiện lên một tia sáng: “Niệm Sơ, từ nay về sau, dì sẽ là mẹ của con nhé, được không?”

Thăng nhỏ rụt rè: “Có thể sao?”

“Đúng vậy, nếu con đồng ý, từ nay về sau thì gọi dì là mẹ. Chỉ cần con gọi dì là mẹ, dì sẽ không bao giờ bỏ rơi con như ba mẹ con đâu” Lời nói của Lâm Thùy Ngọc có chút mê hoặc lòng người Đứa trẻ gật đầu lia lịa, liên tục gọi mẹ.

Người chăm sóc cau mày.

Cô Lâm này trông gây gò và yếu ớt, với vẻ ngoài hiền lành dẻ mến, sao nói năng lại khó ưa như vậy chứ? Lâm Thùy ngọc cầm tay cậu bé, nhìn y tá, nói: “Đã khám xong lần thứ nhất chưa?”

Y tá trả lời: “Xong rồi, chậm nhất thì ngày mai sẽ có kết quả khám bệnh”

Lâm Thùy Ngọc sờ sờ đầu đứa nhỏ, trong lòng có rất nhiều cảm xúc.

Bây giờ số phận của cô ta đều đặt trên người Lâm Niệm Sơ.

Bình Luận (0)
Comment