Chương 412: Ông ấy là cha của tôi
Lâm Quân cười lạnh lùng và nói: “Mẹ, thì ra sáng sớm hôm nay mẹ đã định nuốt lời”
*Đấy không phải là vì mẹ bị con ép à?
Niệm Sơ còn bé như vậy, mẹ không muốn nó, chết như thế, nó là đứa cháu đầu tiên trong nhà họ Lâm chúng ta đ: “Con đã nói rồi, con sẽ hợp tác chữa trị cho thẳng bé vô điều kiện nhưng con chắc.
chắn sẽ không để đứa bé này gây ảnh hưởng đến cuộc sống hôn nhân bây giờ của con.”
Hai mẹ con tranh cãi với nhau từng câu một. Hoàng Ánh đứng trên chữ tình để cố gắng thuyết phục con trai bà còn trong khi lý trí của Lâm Quân hiểu rõ bản thân anh muốn gì Lê Nhật Linh nghe thấy tiếng ồn ào huyên náo, cô muốn giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương một chút cho dễ chịu hơn nhưng hình như Lâm Quân đang năm tay cô nên cô không.
thể động đậy được.
Cô mở miệng đang khô khốc ra và nói: “Đứa bé Niệm Sơ kia có bị làm sao không?”
Lâm Quân căng thẳng nắm chặt tay cô, anh liếc nhìn Hoàng Ánh một cái nhưng anh không có ý định ngăn cản. Có một số chuyện không sớm thì muộn cô cũng sẽ phải biết.
Lê Nhật Linh nhìn Lâm Quân rồi lại nhìn sang Hoàng Ánh, cô nói: “Sao trông hai người kỳ lạ…” Vừa nằm vừa nói chuyện rất không lễ phép, cho nên Lê Nhật Linh muốn ngồi dậy nhưng Lâm Quân lại đè cô nãm xuống và không để cô lộn xộn.
Hoàng Ánh nhíu mày, bà nghiến răng rồi nói: “Niệm Sơ là con cháu của nhà họ Lâm”
Lê Nhật Linh không hiểu ý bà, cho nên cô nói: “Con biết, nó là con cháu của nhà họ Lâm, lần trước mẹ cũng đã nói rồi mà”
Con mắt của cô quá vô tư. Vô tư đến mức.
cô luôn tin rằng thế giới này chỉ có một màu trắng tinh khôi và toàn những điều tốt đẹp. Khi Hoàng Ánh nhìn vào đôi mắt của cô, bà chợt cảm thấy bản thân không nói được gì tiếp nữa.
Bà chuyển sang chủ đề khác: “Toàn là con cháu trong nhà họ Lâm cho nên cô cũng đừng so đo tính toán chuyện nó làm cô bị thương vào hôm nay”
Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra. Lâm Quân quay đầu lại thì nhìn thấy Lâm Thùy Ngọc đang dắt tay Lâm Niệm Sơ đứng ở cửa. Lâm Niệm Sơ giống như không muốn đi vào, trên gương mặt non nớt của bé tràn đầy vẻ không cam tâm và căm hận.
Mặt Lâm Thùy Ngọc tỏ vẻ rất ân hận, cô ta nói: “Tôi thật sự rất xin lỗi, là tôi không trông Niệm Sơ tử tế nên mới để cho bé làm mợ chủ bị thương. Tôi dắt Niệm Sơ đến đây để nói lời xin lỗi mợ chủ” Cô ta đẩy nhẹ tay Lâm Niệm ‘Sơ một cái khiến thẳng bé bước hẳn vào trong phòng bệnh.
Hoàng Ánh đứng lên, bà đang định tiến lên ôm đứa bé vào lòng nhưng Lâm Quân lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài, đóng cửa lại”
Biểu cảm trên gương mặt của Lâm Thùy Ngọc hết trắng rồi lại đỏ, cô ta vẫn đứng yên tại chỗ không đi và nói: “Tôi xin lỗi, đều là lỗi của tôi nên mới làm mợ chủ bị thương. Hãy để cho tôi nói lời xin lỗi với mợ chủ rồi tôi sẽ đi được không ạ”
Lâm Quân híp mắt lại và nói: “Là lỗi sai của cô sao? Vậy cô thừa nhận cô đã xúi bậy đúng không?”
Lâm Thùy Ngọc không ngờ được ý của cô †a sẽ bị anh xuyên tạc thành như vậy, cô ta không nhịn được rớt hai giọt nước mắt và nói: “Là do tôi đã không quan tâm đến Niệm Sơ, để thăng bé chạy lung tung nên mới va vào mợ.
chủ. Chủ tịch Lâm, ngài đừng có trách Niệm Sơ, có trách thì hãy trách tôi đi”
Lâm Quân bị những lời này của Lâm Thùy Ngọc chọc cho tức cười, anh còn chưa nói lời nào thì cô ta đã viện đủ cớ nói ra. Anh cười lạnh một tiếng và nói: “Cô đi ra ngoài với thằng bé đi. Nếu không tôi không ngại tự mình làm đâu.”
Mắt thấy kế hoạch của mình không thành công vì thế Lâm Thùy Ngọc không cam tâm.
Gô ta đang nằm tay Niệm Sơ cho nên cô ta tăng thêm chút lực. Ngay lập tức, Lâm Niệm Sơ hiểu ra điều gì đó, thăng bé nhanh chóng chạy về phía Lâm Quân.
Lâm Quân đang ngồi ở mép giường bệnh, cho nên bé chạy đến và ôm lấy cánh tay của Lâm Quân rất dễ dàng, miệng bé không ngừng gọi cha.
Lâm Quân tức giận hất tay bé ra rồi nhìn về phía Lâm Thùy Ngọc đầy vẻ chán ghét và nói: “Mau dắt nó ra ngoài nếu không tôi sẽ không quan tâm đến sự sống chết của nó nữa!”
Tuy biểu cảm trên gương mặt của Lâm Thùy Ngọc đầy lo lắng nhưng tốc độ đi đến dắt đứa bé này đi rất chậm.
Lâm Niệm Sơ thấy Lâm Quân không thích bé một chút nào và còn muốn đuổi bé đi thì bé lập tức nghĩ ngay đến những lời mà Lâm Thùy Ngọc đã nói với bé.
Nếu cha không thích bé thì bé sẽ chết. Bé không muốn chết.
Lâm Niệm Sơ ôm Lâm Quân không chịu buông ra, bé bỗng khóc ré lên, bé vừa khóc vừa mắng Lê Nhật Linh: “Đồ người phụ nữ xấu xa, cô trả mẹ lại cho tôi! Cô trả cha lại cho tôi!
Tôi không muốn chết, cô đứng có tranh giành cha với tôi!”
Lê Nhật Linh đau cả đầu do tiếng khóc ré lên của đứa trẻ. Hơn nữa, đứa trẻ kia còn không ngừng gọi cha, trong đầu cô nổ tung một tiếng.