Chương 478: Tôi cũng muốn sờ một cái
Nỗi bưồn vô tận bao trùm lên người Lê Nhật Linh.
Hóa ra lúc đầu Lâm Quân quay lại gặp cô, đó cũng chỉ là một phần trong kế hoạch của anh.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết sở thích của ông James, Lâm Quân càng không thể không biết.
Lúc đó anh bồng nhiên quay lại, mọi sự phấn khích của cô cùng với sự tiến triển trong mối quan hệ tình cảm của anh đều là do anh cố tình sắp đặt.
Kể cả việc không ly hôn sau đó, dù cho rằng cô với Hạ Huy Thành thực sự phát sinh quan hệ, thà hành hạ giày vò lẫn nhau, chứ tuyệt đối không đề cập đến chuyện ly hôn, cũng là vì hợp tác lâu dài với James…
Lê Nhật Linh thấp giọng nói một cách lí nhí: “Thà rắng tôi không đoán được những thứ này.”
“Cha nói nếu như lúc đầu chủ tịch Lâm không quay lại gặp chị, ông còn chưa chắc chẳn sẽ chọn Lâm thị. Mà anh ta quay về rồi, chủ động từ bỏ.
Như cha nói, ông ấy thích những người coi trọng Tình nghĩa, cho nên mới có thể yên tâm giao dự án này cho chủ tịch Lâm”
“Cha còn nói rằng vợ của chủ tịch Lâm sẽ rất hạnh phúc, tôi thấy chị gái vừa trẻ đẹp lại thông minh, chủ tịch Lâm nhặt được món hời lớn mới đúng”
“Vậy sao?” Lê Nhật Linh vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt, nhưng trái tim lại chìm sâu hơn từng chút một trong hầm băng.
Nếu Lâm Quân thực sự từ bỏ, anh quay trở về và coi như kết thúc dự án này, vậy thì sao có thể để cả nhóm cùng với trợ lý Lưu ở đó ‘dọn dẹp hậu quả?
Nói là dọn dẹp hậu quả, thật ra là để trợ lý Lưu trấn thủ, lấy được phương án hợp tác.
Trong lòng Lê Nhật Linh chua xót, sở dĩ tất cả sự dịu dàng và tình cảm của cô, hoá ra là mưu tính của anh.
Ngay vừa khi bắt đầu, Lâm Quân đã mưu tính với cô Sau đó, có lẽ là thật sự có chút tình cảm, nhưng những cảm giác đó kém xa so với sự khống chế dục vọng và lòng chiếm hữu của anh.
Trần Hi Lam là một cô gái không quá tỉnh tế.
Cô ta không chú ý đến sự thay đổi trên nét mặt của Lê Nhật Linh, không ngừng tìm chủ đề bắt chuyện với cô.
Cô ta rất thích Lê Nhật Linh Giống như thích anh trai.
Trên người Lê Nhật Linh có một loại cảm giác vô cùng thoải mái, cô sẽ chăm chú lắng nghe những lời của người khác nói và cũng sẽ đáp lại.
Cho dù có lúc thất thần, thái độ cũng rất nhẹ nhàng. Tóm lại, đó là một người làm cho người khác cảm thấy vui vẻ.
Lúc trước khi anh trai chụp cảnh tuyết rơi đó, cô ta còn cười nhạo anh trai vì đã sửa ảnh quá mức, trên thế giới này vẫn còn người như vậy sao.
Thế nhưng, nhìn thấy Lê Nhật Linh, sau một thời gian dài ở bên cô, mới biết rằng hoá ra trên đời này thật sự có một người tốt đẹp như vậy.
Điều đáng tiếc duy nhất chính là chút u sầu trên người cô.
Kỹ năng chụp ảnh của anh trai thực sự rất tốt, không chỉ chụp được vẻ đẹp của Lê Nhật Linh mà còn chụp được cả khí chất của cô.
Trần Hi Lam cảm thấy như mình đã quen biết cô tự bao giờ, cô ta càng nói chuyện càng thoải mái, lúc đầu không muốn phản bội anh trai mình nên không khỏi bán tín bán nghỉ: “Chị gái nhỏ ơi, lúc trước anh trai tôi lén chụp bức ảnh đó cho chị, chị đã nhìn qua chưa? Lần sau tôi sẽ lén lấy trộm nó cho chị xem!”
Lê Nhật Linh vừa định hỏi xem máy ảnh không phải là đã bị đập rồi chứ, sao lại vẫn còn ảnh.
Thì đột nhiên em bé trong bụng động đậy liên tiếp mấy cái, vẻ mặt cô đanh lại Trần Hi Lam hoảng sợ: “Chị gái nhỏ, chị sao vậy, chị khó chịu phải không?”
“Không sao, là em bé đột nhiên cử động, dọa tôi hết hồn một phen” Lê Nhật Linh phì cười, nhẹ nhàng sờ vào bụng mình, trên mặt toát ra nụ cười yêu thương.
“Tôi có thể sờ một chút được không?” Trần Hi Lam tò mò nhìn cô.
Lê Nhật Linh nghĩ một lát, khẽ gật đầu nói: ‘Được chứ, nhưng phải nhẹ nhàng một chút.”
“Chị yên tâm, tôi nhất định sẽ vô cùng vô cùng nhẹ nhàng!”
Cô ấy đưa tay sờ lấy bụng Lê Nhật Linh, vừa chạm nhẹ vào bụng của cô liền bị ai đó kéo ra: “Trần Hi Lam em làm gì đấy!”