Chương 489: Thay giày cho cô
“Lê Nhật Linh” Sắc mặt Lâm Quân bình tính bước nhanh theo cô: “Anh là đang lo lắng cho em và đứa bé, thời điểm này em luôn bực bội quả thực ngang ngạnh không nói lý lẽ với anh”
Không nói lý lế?
Anh nói cô không nói lý lẽ.
Lê Nhật Linh cười lạnh lùng, cô có rất nhiều lời muốn phản bác lại nhưng cô lại kìm nén nuốt xuống.
Cô không thể tức giận cũng không thể cãi nhau với anh, đứa bé bây giờ đã đủ lớn rồi, còn không đến một tháng nữa là đến ngày dự sinh, những đứa con của cô đều có thế cảm nhận được cảm xúc của cô.
Vì vậy cô không thể cãi nhau, không thể bưồn bã, không để cho đứa bé bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc không tốt của mình Lê Nhật Linh hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ, dùng lòng bàn tay xoa bụng nhẹ nhàng để trấn an bọn trẻ Khi cô vừa bước ra khỏi cửa thang máy được hai bước thì nhìn thấy Hoàng Ánh nắm tay của Lâm Niệm Sơ đứng ở bên ngoài cửa nhà họ chờ đợi điều gì đó.
Nhà ở Phong Linh Đàm, Lâm Quân đặc biệt sử dụng khóa vân tay, chỉ có vân tay của Lê Nhật Linh và anh mới có thể mở được, cho dù là Hoàng Ánh đi qua thì cũng chỉ có thể đợi ở bên ngoài.
Bởi vì Lâm Quân đã nói, đây là nhà của họ, chỉ thuộc về nhà của họ.
Bước chân của Lê Nhật Linh đành dừng lại và Lâm Quân cũng ngạy lập tức đuổi kịp.
Anh duỗi cánh tay dài ra và ôm cô vào trong lòng: “Lê Nhật Linh, không nói rõ ràng thì em không được đi.”
Lê Nhật Linh giấy giụa một hồi nhưng cô.
không thoát ra được, đành phải nhẹ giọng nhắc nhở: “Mẹ đến rồi.”
Lâm Quân lúc này mới nhướng mắt liếc nhìn, động tác trên tay anh vẫn không có chút nào buông lỏng.
Anh thay đổi tư thế và ôm Lê Nhật Linh trong vòng bảo vệ của mình, anh không bước tới và vẫn giữ khoảng cách với Hoàng Ánh và Lâm Niệm Sơ.
Hoàng Ánh nắm tay Lâm Niệm Sơ và cảm thấy không hài lòng với thái độ ngoảnh mặt làm ngơ với con trai, bà ấy gọi: “Lâm Quân”
“Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên đến đây?” Lâm Quân nhíu mày.
Anh biết răng mẹ mình là một người có lòng tốt và anh cũng biết rằng mẹ anh là vì nghĩ đến nhà họ Lâm. Huyết thống nhà họ Lâm nên mẹ anh cũng không nhắn tâm bỏ rơi, bà ấy cố gắng hết sức muốn đạt được sự cân bằng mà vốn dĩ không thể có.
Nhưng, anh thực sự không muốn để mẹ mình xen vào cuộc hôn nhân của mình nữa.
Tình hình bây giờ đã không tốt, nếu như mẹ anh lại dính vào thì mọi chuyện sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn, “Chúng ta đã giao hẹn cả rồi, mẹ luôn luôn nhớ rõ. Vì vậy không có chuyện gì mẹ cũng sẽ không qua đây, cũng không dám qua”
Hoàng Ánh nhìn bụng của Lê Nhật Linh, cuối cùng mới nhìn thắng vào mắt của Lâm Quân: “Hôm nay mẹ dẫn Niệm Sơ qua đây đương nhiên là có chuyện quan trọng muốn nói với con”
Cô gái Lê Nhật Linh này, bây giờ ngay cả một tiếng mẹ cũng không gọi Trong lòng Hoàng Ánh cảm thấy khó chịu, cô gái này thực sự càng ngày càng không ra gì.
Cô ta cũng sắp làm mẹ thì làm sao có thể chăm sóc tốt cho cháu đích tôn của mình?
Còn không phải là hoàn toàn dựa vào sự chăm sóc của Lâm Quân sao?
Thực sự không có ý thức tự giác làm vợ làm mẹ, Hoàng Ánh cảm thấy không hài lòng Lâm Quân đối tay và giữ Lê Nhật Linh ở bên trái, dùng cơ thể của mình để ngăn cách cô khỏi Hoàng Ánh và Lâm Niệm Sơ, mở cửa ra và bước vào cùng nhau.
Bụng Lê Nhật Linh bây giờ rất to, hoàn toàn không thể làm các động tác lớn như xoay người và cúi đầu.
Cãi nhau thì cãi nhau, Lâm Quân vẫn mở tủ giày và cầm một đôi dép để ở dưới chân cô: “Nhấc chân, thay giày”
Lê Nhật Linh trầm giọng nói: “Tôi tự mình làm là được rồi” Đôi giày bệt mà cô đang đi vẫn chưa buộc dây, nên không cần cúi người cũng có thể tháo ra.
Lâm Quân lại tự ý cầm lấy mắt cá chân của cô, giở lên, động tác nhẹ nhàng tháo giày ra và đi dép lê cho cô.
Còn có một bên vắn chưa thay, Lâm Quân nhướng mắt nhìn cô: “Giữ tủ giày đứng vững, anh nâng chân kia lên”