Chương 500: Chỉ nói một lần cuối cùng
Bà nội yêu quý cậu bé như vậy, nhưng cũng bởi vì người phụ nữ xấu xa đó mà cho tát cậu bé một cái.
Lâm Niệm Sơ sờ sờ gò má của mình, đến bây giờ cậu bé vẫn còn thấy đau ở đó.
Lâm Thùy Ngọc thấp giọng, nhỏ giọng nói: “Niệm Sơ của chúng ta phải tiếp tục cố gắng hơn nhiều nha, người phụ nữ xấu xa đó chắc chắn sẽ bị con đuổi đi. Chỉ cần con đuổi được người phụ nữ xấu xa đó đi, mẹ có thể ở bên cạnh con rồi.”
Lâm Niệm Sơ dùng sức gật đầu, giọng nói non nớt nhưng lại tràn đầy thù hận: “Con biết rồi!”
“Những lời mẹ nói với con, con không được nói cho bà nội biết đâu đó, cũng không được nói cho bất cứ người nào biết, nếu không những người đó sẽ không cần con nữa đâu”
“Con sẽ không nói đâu.“
Lâm Thùy Ngọc hài lòng nở nụ cười, cô ta ngồi xổm xuống, tiếp tục nhìn trộm mọi chuyện xảy ra bên trong phòng bệnh.
Lê Nhật Linh chỉ cười lạnh lùng, nụ cười mang đầy ý châm chọc.
Cô cũng không phải biện minh, cũng không cần lý luận cho mình, ánh mắt sắc bén lạnh nhạt nhìn thẳng anh.
Lâm Quân nhìn sảc mặt cô tái nhợt, lại cảm thấy có chút không đành lòng.
Mặc dù cô là cố ý muốn hãm hại Lâm Niệm Sơ, anh đều có thể chịu đựng. Dù sao Lâm Niệm Sơ là một đứa trẻ không nên tồn tại, cô có thành kiến là chuyện bình thường.
Chỉ là Lâm Quân không hy vọng Lê Nhật Linh là người độc ác như vậy, dùng tính mạng con của mình để đi vu oan một đứa bé.
“Mọi chuyện cũng qua rồi, anh cũng sẽ không nhắc lại, cũng sẽ không cho phép bất cứ ai nhắc lại, chỉ cần em cùng đứa bé đều bình an là tốt rồi”
Lâm Quân hít sâu một hơi, đem những chuyện kia lật sang trang mới, không khiến cho mình nghĩ linh tỉnh nữa.
Chỉ cần cô không có chuyện gì, điều gì cũng không còn quan trọng nữa.
Nhưng Lê Nhật Linh cũng không có chút nào là cảm động, ý cười châm chọc trong mắt ngày càng sâu, anh vẫn cho rằng, là chính cô không cấn thận ngã xuống vu oan cho Lâm Niệm Sơ sao.
Cô cần gì phải làm như vậy chứ?
Đối với cuộc hôn nhân này, cô sớm đã không có hy vọng gỉ, cỗ căn bản càng khổng muốn trả thù Lâm Niệm Sơ.
Thì ra ở trong lòng của anh, cô lại là một người như vậy.
Có thể cô không cam tâm, nếu quả như đứa con của cô xảy ra chuyện, Lâm Quân còn bình Tĩnh như vậy được sao?
Lê Nhật Linh đồn tất cả dũng khí, cuối cùng, nói một lần dứt khoát: “Lâm Niệm Sơ nói, sẽ giết con của tôi. Trong khi tôi hốt hoảng, mới dẫm vào quả táo. Tôi không có bị ngã, chỉ là va vào góc bàn một phát.”
Một đứa trẻ năm tuổi, lại thực sự sẽ nói những lời như vậy sao?
Hoàng Ánh không tin, không nhịn được nữa quát lớn với Lê Nhật Linh, bị Lâm Quân kịp thời ngăn lại đúng lúc: “Mẹ, nếu như mẹ không phải đến thăm cô ấy thì đi ra ngoài trước đi! Thân thể cô ấy còn chưa có hồi phục!”
“Thân thể chưa có hồi phục là lý do ăn nói hàm hồ bậy bạ hay sao?”
Lâm Quân dừng một chút, mới chậm rãi mở Linh là người bệnh nên eó chút hồ Lê Nhật Linh hoàn toàn mất hết hy vọng đổi với Lâm Quân, nụ cười của cô càng sâu hơn, tâm trang lai càng thê lương hơn, Anh thà rằng tin tưởng đứa bé kia, cũng không tin chính cô…
“Cũng phải thôi, con của tôi, tồn tại cũng chỉ là đế ghép tủy cho Lâm Niệm Sơ mà thôi. Nếu.
như ghép tủy thành công, dù sao cũng cần phải sớm mổ bụng lấy tủy cấy ghép giải phâu cho Lâm Niệm Sơ. Hiện tại tôi sinh non, đúng theo như dự đoán của các người, các người căn bản là cũng không để tâm…”
Hoàng Ánh bị lời trách vấn của cô làm cho đỏ mặt.
Lâm Quân biết cô để bụng cái gì, có thể trước giờ cô năm bắt trọng điểm luôn không đúng.
Anh nhịn lại tính khí của mình nói: “Nhật Linh, anh nói với em lần cuối cùng, cho dù em có nghe lọt hay không, anh cũng chỉ nói điều này một lần cuối cùng, cho nên, lúc này đây, em hãy nghe kỹ.”
Ánh mắt cô nhìn anh chờ anh mở miệng.
“Lâm Niệm Sơ cho tới bây giờ cũng không phải người anh để tâm đến, người anh để ý đến chỉ có em, tiếp đến chính là đứa bé trong bụng em. Cho nên, khi sinh non em nói muốn giữ lại đứa bé, anh làm thế nào cũng không đồng ý được. Lâm Niệm Sơ anh cũng sẽ đưa đi, vì vậy em căn bản không cần phải đổ chuyện này lên người Lâm Niệm Sơ”