Chương 505: Hòa Phong, Hạ Ly
Lâm Quân hỏi cô: “Có thích tên nào không?”
Cô nói: “Hòa Phong, Hạ Ly”
Lâm Quân những tưởng Lê Nhật Linh xem cuốn sổ lâu như vậy thì sẽ nể mặt cha mẹ, chí ít sẽ dùng lấy một hai chữ, xem như làm ông bà Lâm vừa lòng.
Nhưng trong tên mà Lê Nhật Linh đặt cho các con không dùng một chữ nào được ghi trong sổ.
Lâm Quân sựng lại, ném cuốn sổ sang mí bên, cũng không nói gì nhiều, chỉ hỏi nhẹ nhàng: “Sao đột nhiên lại nghĩ ra hai cái tên này?”
“Hai cái tên này em đã nghĩ ra từ lâu rồi, anh chưa từng hỏi em, em cũng chưa từng nhắc tới”
Giọng Lê Nhật Linh bình thản: “Nếu anh thấy không vừa ý thì tự mình đặt là được, không cần hỏi em”
“Em mạo hiểm tính mạng sinh ra con, tất nhiên tên của con phải do em quyết định” Lâm Quân ngồi xuống bên giường của cô, đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhợt nhạt, hỏi cô: “Hòa Phong, Hạ Ly là những chữ nào?”
“Là Hòa Phong, Hạ Ly. Đồng âm với mưa thuận gió hòa. Nhưng chữ viết là chữ Phong trong lá phong, chữ Ly trong lưu ly, là một đồ vật quý hiếm”
Hòa, trong hòa thuận mỹ mãn. Phong, như cây bạch dương, lá tròn xẻ nhánh, cành cây che nắng che mưa.
Con trai cô giống như cây phong, lớn lên sẽ là một chàng trai ngời ngời phong độ, tương lai của cậu bé cũng sẽ tốt đẹp, êm đềm.
Hạ, là mùa hè, là cái năng cháy bỏng của mùa hè. Ly, là lưu ly, là đồ quý báu.
Con gái của cô, sau này chắc chắn sẽ sống cuộc đời ngập tràn hi vọng, có thể là con gái sẽ yếu mềm nhưng cô mong rằng Hạ Ly của cô là một người có thể xoa dịu người khác, kiên cường, như ánh ban mai, sống một cuộc đời tự do thay vì không có sự lựa chọn như bản thân cô.
Hòa Phong Hạ Ly.
Cô mong các con mình sống một đời bình an yên ả, một đời mưa thuận gió hòa, sẽ không gặp phải sóng gió thăng trầm.
Nghĩ tới hai đứa trẻ, dẫu đến tận bây giờ vẫn chưa được gặp mặt, nhưng trái tim Lê Nhật Linh vẫn dịu lại Cô níu tay Lâm Quân, đặt ngón tay vào lòng bàn tay anh, viết từng nét tên của các con một cách nghiêm túc và ngay ngắn.
Cô viết rất nhẹ, khi đầu ngón tay lướt trên lòng bàn tay anh, cảm giác nhột nhột ngưa ngứa như đang gãi vào trái tìm anh Người phụ nữ trước mặt đây vừa đi một vòng từ quỷ môn quan trở về, sinh con cho anh là vợ của anh đây mà “Hòa Phong, Hạ Ly” Con tim của Lâm Quân xao động, cũng thì thầm đọc theo hai lần.
“Tên hay quá” Anh nói: “Đặt như vậy đi, Lâm Hòa Phong, Lâm Hạ Ly”
Nhắc đến con, ánh mất Lê Nhật Linh cuối cùng đã hiện lên vẻ dịu dàng, viết xong chữ vào lòng bàn tay Lâm Quân nhưng vẫn chưa thả ra.
Ánh mắt của Lâm Quân và ánh mắt cô chạm vào nhau, trái tìm anh rung động: “Nhật Linh.
Thật ra không có các con cũng chẳng hề gì, chỉ cần cô còn ở bên anh là được.
Lúc cô sinh non, thậm chí anh đã nghĩ nếu như thật sự không có cách nào khác thì sẽ lấy máu của đứa trẻ để cứu người mẹ Nhưng anh không dám nói, anh biết, nếu như nói ra chắc chắn cô không thể chấp nhận được, trái lại sẽ càng xa cách anh hơn.
Lâm Quân cúi người xuống đặt lên trán cô một nụ hôn phớt nhẹ: “Hãy tin anh, nhất định sẽ bảo vệ ba mẹ con em bình yên. Sau này, đừng nhäc đến chuyện ly hôn nữa. Các con còn nhỏ như thế, xét cho cùng thì gia đình đơn thân đối với chúng là không hoàn chỉnh. Em nỡ lòng nào đế các con khó xử sao?”
“Em rất yêu các con.
“Anh biết, nhưng tình yêu thương của em không đại diện cho tất cả. Em cứ luôn nói anh yêu em nhưng lại trói buộc em. Nhưng đã bao giờ em nghĩ xem nếu như chúng ta ly hôn thì các con sẽ thế nào chưa? Tình yêu của em không thể thay thế cho tình cảm người cha được. Đợi đến khi các con lớn, người khác hỏi cha của các con đâu, các con sẽ bảo mình là những đứa trẻ không có cha à… Các con sẽ bưồn đến thế nào em đã nghĩ đến chưa” Đôi môi của Lâm Quân đặt lên trán cô, lúc anh nói, hơi thở phả lên trên mặt cô.