Chương 570: Ghen ty, đố ky
Chẳng phải là lời hỏi thăm rằng đã lâu không gặp, mà là lời chất vấn tại sao anh có thể tìm đến được nơi này.
Lâm Quân nhìn chäm chẳm vào cô, anh đang rất muốn đưa hai cánh tay thon dài của mình ra đế ôm lấy cô vào trong lòng, thế nhưng bàn tay anh chỉ cuộn chặt thành nắm đấm rồi lại từ bỏ.
Trước giờ anh chưa từng nghĩ đến rắng ba năm nay cô lại sống tốt đến như vậy.
Anh có thể nhìn thấy được rằng ba năm nay, thật sự cô đã sống rất tốt.
‘Vẻ mặt của cô tỏ ra rất rạng rỡ, trông vô cùng tự tin và bình thản. Điều anh thích nhất ở cô đó chính là mái tóc đen dài mềm mượt, thế nhưng, giờ đây nó đã trở thành một mái tóc xoăn nhẹ đầy sự tao nhã, ngay cả màu tóc cũng không còn như trước nữa.
Rõ ràng vẫn là Lê Nhật Linh, thế nhưng lại giống như cô đã bước từ một thế giới khác đến vậy.
Cách xa cô ba năm, cô sống một cuộc sống rất tốt, nhận ra được điều này càng khiến trong lòng của Lâm Quân cảm thấy hết sức khó chịu.
Ba năm nay, cuộc sống của anh không có cô, anh sống không hề dễ dàng một chút nào cả, ngược lại cô chính là người gây ra mọi sự việc, cô vứt bỏ lại anh và đứa con rồi biến mất không dấu vết vậy thì dựa vào điều gì mà cô lại sống thoải mái thản nhiên như vậy cơ chứ? Thậm chí, bên cạnh cô còn có thêm một người đàn ông khác nữa…
Ba năm nay, cô và Trần Hi Tuấn vẫn luôn ở bên nhau ư?
Cô và Trần Hi Tuấn đã yêu nhau rồi sao, họ đã nắm tay, đã hôn nhau chưa?
Những câu hỏi cứ liên tiếp được đặt ra trong đầu, dường như đã đánh tan hết tất cả ý chí trong anh.
Lâm Quân hít lấy một hơi thật dài, cố gắng kìm nén lại nỗi nhớ nhung tích tụ lại từ ba năm nay cùng với nỗi tức giận không cam lòng của mình, anh gọi tên cô bằng giọng trầm trầm: “Nhật Linh.
Ừ, tôi quay về rồi” Lê Nhật Linh cởi áo khoác ngoài ra rồi đưa cho Trần Hi Tuấn, lúc cô nhìn thắng vào mặt của Trần Hi Tuấn mới phát hiện ra Trần Hi Tuấn đã bị thương.
Ánh mắt của cô tỏ ra đau xót: “Trần Hi Tuấn, cậu bị thương sao?”
Trần Hi Tuấn nắm lấy bàn tay của cô, cậu ta cố ý không buông ra sau đó khẽ lắc đầu nói: “Không sao, không đau đâu”
Lê Nhật Linh ngập ngừng một lúc rồi mới nói Thôi qua bên đó ngồi trước đi, để tôi bôi thuốc cho cậu”
Cô cầm lấy áo của Trần Hi Tuấn ra, vốn dĩ định để Trần Hi Tuấn và Trần Hi Lam cùng nhau đi về.
Tuy rằng bây giờ không phải là nửa đêm, thế nhưng cũng đã hơn chín giờ tối rồi, Hạ Ly còn phải thích nghỉ với việc lệch múi giờ nữa, Trần Hi Tuấn thì cũng quá mệt rồi, cô mong rằng tất cả mọi người đều sớm được nghỉ ngơi. Nhưng Trần Hi Tuấn thì không thể ở trong phòng của cô được.
“Vâng” Trần Hi Tuấn mỉm cười một cách mơ màng.
Lâm Quân cảm thấy đứng giữa hai người họ anh cứ như là người vô hình vậy, hoàn toàn bị lơ không ai để ý đế “Đứng lại đó” Nhìn thấy cô và Trần Hi Tuấn vai kề vai bước đi như vậy khiến anh không kiềm chế được, anh nghiến răng nghiến lợi rồi nói: “Lê Nhật Linh, em đứng lại cho anh.”
Lê Nhật Linh dừng bước chân của mình lại, sau đó liếc nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, thế nhưng cô không hề có ý định sẽ tiến lại gần anh.
Giọng nói của cô vẫn thản nhiên như vậy: “Hôm nay trễ quá rồi, có chuyện gì thì đế ngày mai nói đi. Tôi sẽ ở đây đợi anh, tôi biết rằng có một số chuyện chúng ta nhất định phải nói rõ ràng với nhau”
“Lê Nhật Linh.” Lâm Quân vẫn tỏ ra vô cùng giận dữ, tại sao cô lại bình thản đến như vậy? Sao cô có thể bình thản như vậy cơ chứ?
Cô nhìn chăm chăm vào đôi mắt của anh, từ trong đôi mắt ấy có thể nhận ra được anh sẽ không chịu để yên. Cuối cùng cô chầm chậm bước đến chỗ anh rồi đứng trước cửa, giữa hai người dường như đã có một cánh cửa vô hình ngăn cách lại Lâm Quân đưa tay ra định kéo lấy cô thế nhưng cô đã kéo cánh cửa và chuẩn bị đóng cửa lại: “Tôi đã quay về và dĩ nhiên cũng đã chuẩn bị Kĩ lưỡng, anh yên tâm, tôi sẽ không trốn chạy nữa đâu: Thì ra không phải cô muốn đến gần anh, mà là muốn hoàn toàn rời bỏ anh Nhận ra được điều này khiến Lâm Quân càng trở nên vô cùng tức giận, anh đưa tay ra giữ lấy cánh cửa, ngăn không cho cô đóng cửa lại Đôi chân dài ấy tiến về phía trước vài bước và đứng ngay trước mặt của cô.
Trong phút chốc, ngực của hai người suýt chút nữa đã dính chặt vào nhau.
Anh cúi đầu xuống nhìn cô, hơi thở của anh đều phả hết lên đỉnh đầu của cô, từ ấm nóng đến nguội lạnh, cô đều cảm nhận rõ mồn một.
Lê Nhật Linh bất giác lùi về phía sau, thế nhưng lại bị anh đưa tay vòng qua eo để giữ lại, không cho cô có cơ hội trốn tránh nữa.