Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn

Chương 739

Chương 739: Thuốc an thần tốt nhất

Vết rách trên tay Lâm Quân hơi sâu, nhưng mà mạy là dao gọt hoa quả không sắc lảm, tới bệnh viện cũng chỉ thoa thuốc rồi băng bó lại, không thể đụng vào nước.

Dọc đường đi, Lê Nhật Linh cứ nói luyên thuyên suốt, Lâm Quân không chê Lê Nhật Linh lải nhải, ngược lại còn híp mắt cười nghe cô nói chuyện, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều, Lê Nhật Linh thế này thực sự khiến anh rung động.

Khi cô quan tâm anh, lo lảng cho anh, Lâm Quân cảm thấy cái cảm giác được Lê Nhật Linh quan tâm vô cùng tốt, cho dù hôm nay anh bị thương thì cũng không chịu thiệt “Rốt cuộc anh có nghe lọt tai lời em nói nấy giờ không hả?” Lê Nhật Linh ngẩng đầu lên đối diện với Lâm Quân, thấy anh vấn luôn nhìn mình cười, có hơi tức giận, cô nói nhiều như vậy mà anh chẳng chịu chăm chú lắng nghe.

“Có có có, đều nghe thấy” Lâm Quân nhanh chóng gật đầu, làm bộ vô cùng nghiêm túc nghe.

Lê Nhật Linh lườm anh một cái, xoay mặt Lâm Quân qua bên kia: “Đừng nhìn em!”

“Vậy anh nhìn ai được?” Lâm Quân thấy kỳ quặc, hỏi Lê Nhật Linh, ù sao thì anh đừng nhìn em!” Lê Nhật Linh tức giận, cô lo lắng cho anh như thế mà anh hoàn toàn không để tâm.

“Vợ anh mà anh cũng không được nhìn hả?

Thế anh đi nhìn người khác nhớ?” Lâm Quân nhíu mày, chọc ghẹo Lê Nhật Linh.

Lê Nhật Linh lập tức bác bỏ: “Không được!

Anh muốn nhìn ai chứ hả?”

“Chính em không cho phép anh nhìn em mà…”

Lâm Quân giả bộ oan ức, cứ như chú cún tội nghiệp không được ăn thịt Lê Nhật Linh bị Lâm Quân phản bác, không biết nói gì, nhưng mà người bên cạnh anh, đầu tiên là Lưu Ly gì đó, sau đó là Lâm Thùy Ngọc, bây giờ là Phan Kiều Như khùng điên, có xuất hiện thêm người phụ nữ linh tỉnh gì khác thì cô cũng sẽ “xử đẹp” được hết.

“Chẳng lẽ không đúng sao?” Lâm Quân lại tỏ vẻ oan ức nói thêm một câu.

“Được rồi, được rồi, đừng làu bàu mãi nữa, mau về nhà thôi” Lê Nhật Linh nói không lại anh, tốt nhất là đánh qua chuyện khác.

Lâm Quân nghe vậy thì gật đầu, nhưng vẫn đắc ý trong lòng, dường như sự mệt mỏi cả ngày hôm qua được được dăm ba câu của Lê Nhật Linh đánh lui hết cả.

“Mẹ” Lâm Quân và Lê Nhật Linh vừa tới cửa thì Hòa Phong và Chí Linh chạy ra, đã muộn lắm rồi, hai đứa nhỏ đã thay quần áo ngủ, tóc cũng hơi rối, hình như vừa tỉnh dậy thì phải.

“Trời lạnh như vậy mà sao ăn mặc phong phanh thế này chạy ra đây?” Lê Nhật Linh đau lòng, cau mày dắt hai đứa trẻ nhanh chóng quay lại giường, Lâm Quân bước vào nhà rồi đóng cửa lại, tránh khí lạnh thổi vào phòng, sợ hai đứa trẻ bị ốm.

Hòa Phong ngó đầu ra nhìn phía sau Lâm Quân, như đang tìm kiếm cái gì đó, mở miệng hỏi một câu: “Cha mẹ, em gái đâu?”

Ánh mắt Lâm Quân trĩu nặng, nhớ tới Hạ Ly, hôm nay anh không thể đưa Hạ Ly về, ngày mai Lê Nhật Linh còn phải đến nhà James, anh có hơi lo lắng.

“Ngày mai em gái con sẽ về, đừng lo nhé” Lê Nhật Linh ngồi xổm xuống, sờ đầu hai đứa trẻ, trong lòng cũng rất vui mừng, Hòa Phong và Chí Linh ngày càng da dáng anh trai rồi, còn biết lo lắng cho em gái, dù sao hai đứa vẫn còn rất nhỏ, cũng không giúp được gì cả Chí Linh cái hiếu cái không gật đầu: “Vậy thì ngày mai em ấy có thể đi học cùng bọn con rồi”

“Chưa được” Lê Nhật Linh lắc đầu, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô thực sự không yên tâm cho hai đứa ra ngoài nữa: “Ngày mai các con nghỉ ở nhà, chơi một ngày cho thật đã, ngày kia chúng ta mới tới trường, được không?”

Hòa Phong và Chí Linh nhìn nhau một cái, tuy rằng hai đứa không hiểu ý của Lê Nhật Linh cho lắm nhưng biết mẹ luôn quan tậm bọn họ.

“Nhanh đi ngủ đi” Lâm Quân cũng ngồi xổm xuống theo, nhìn hai đứa trẻ cười nói, Hòa Phong và Chí Linh mặc quần áo mỏng manh, may là trong biệt thự có điều hòa nhiệt độ, nếu không với thời tiết này thì chắc chắn hai đứa sẽ bị cảm mất thôi.

“Vâng, cha mẹ ngủ ngon!” Hòa Phong và Chí Linh hôn má Lâm Quân và Lê Nhật Linh một cái, rồi mới chạy về giường của mình Hôm nay đột nhiên Hạ Ly bị bắt cóc, cô bận rộn cả ngày, vẫn đang hơi nhíu mày lại, Hòa Phong và Chí Linh chính là liều thuốc an thần tốt nhất dành cho cô.

Gia đình hòa thuận vạn sự hưng, câu nói này dường như cũng có chút đạo lý.

Bình Luận (0)
Comment