Vợ Yêu Ở Trên: Boss, Đừng Yêu Tôi

Chương 11

Cố Nam Nam sau khi rời khỏi khách sạn cũng không trở về nhà, cô bộ dạng này trở về, khó tránh khỏi người trong gia đình vì cô mà lo lắng, lại nói, hiện tại cô chật vật như thế, cũng không còn mặt mũi để trở về. Đành phải đi cùng Lâm Khả Nhi kia.

Chung cư nơi Lâm Khả Nhi sống không lớn, chỉ khoảng 60 hoặc 70 mét vuông nhưng lại tọa lạc ở đoạn đường đắt đỏ nhất Hải Thành, được trang trí một cách thanh lịch và sang trọng, thật phù hợp với khí chất thanh lãnh cao nhã của Lâm Khả Nhi. Cô từ trước giờ luôn đối xử tử tế với chính bản thân, chưa bao giờ tự bạc đãi chính mình.

Lâm Khả Nhi rót một ly nước cho Cố Nam Nam, đưa tới tay cô đang ngồi đối diện ở trên sô pha, “Nam Nam, tiếp theo cậu tính sẽ như thế nào?”

Sự tình đã xảy ra, Du Minh Tuấn khốn kiếp kia cũng đính hôn, hai việc này đối với Cố Nam Nam mà nói đều là đả kích chí mạng, Lâm Khả Nhi lo lắng, Cố Nam Nam không chịu nổi đả kích lẩn quẩn trong lòng lập tức làm ra hành động gì khác người.

Cố Nam Nam trong mắt nhanh chóng hiện lên một tràn đau xót, nhưng giả vờ bình tĩnh, “Còn có thể thế nào a, coi như là bị chó cắn vậy”

“Việc học ở Pháp của cậu…”

Lần này trở về là bởi vì Du Minh Tuấn đính hôn, cô mới xin nghỉ để trở về, còn việc học đương nhiên vẫn phải đi học.

Nên mất đi đều đã mất đi, cô hiện tại thứ có được chính là hai bàn tay trắng, việc học cũng chưa xong, nếu không, cô thật sự không biết còn có cái lý do gì giúp chính mình kiên trì sống sót.

“Khả Nhi, mình nghĩ ngày mai liền sẽ đi.” Cố Nam Nam nói.

Lần này trở về cô cũng không cho người trong nhà biết, cho nên tốt nhất coi như cái gì cũng không có phát sinh, cô phải tiếp tục đi học trở lại.

Chỉ có như vậy mới có thể quên những chuyện đáng phải quên đi!

“Nhanh như vậy?” Lâm Khả Nhi giật mình, dù sao cũng có thể đủ lý giải tâm tình lúc này của cô, thôi thì đành nhắm mắt làm ngơ, đó cũng không phải là một ý tưởng tồi để rời khỏi nơi buồn chán này.

Dừng một chút, Lâm Khả Nhi đôi môi đỏ bừng khẽ mở, “Tốt, mình ngày mai đưa cậu ra sân bay.”

--------------------

Dương Tuyết từ Zero Bar trở về thẳng một đường đi đến văn phòng tổng giám đốc, cô nghiến răng nghiến lợi đem nguyên bản trên tủ đầu giường ở khách sạn gồm một cọc tiền, năm xu còn có chữ viết đặt toàn bộ trên bàn làm việc của Mặc Lệ Tước.

“Tổng giám đốc, đây là thứ mà vị tiểu thư kia để lại cho anh.”

Hắn tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt, ánh mắt lười biếng liếc mắt một cái, trầm giọng, “Thứ gì?”

“Cái này…” Dương Tuyết ánh mắt trốn tránh, “Vẫn là tổng giám đốc tự mình mở ra xem thì có lẽ sẽ tốt hơn.”

Dương Tuyết ánh mắt trốn tránh cũng không tránh được ánh mắt sắc bén của Mặc Lệ Tước, hắn mở mắt ra, đồng tử thâm thúy như biển sâu, mang theo một sức mạnh của hào quang, “Ra ngoài đi!”

“Vâng”

Mặc Lệ Tước nhìn chằm chằm tờ giấy trên bàn cùng năm xu tiền, âm thầm suy nghĩ, cái này rốt cuộc là có ý gì?

Khớp xương tay đẹp rõ ràng không chút để tâm xẹt qua tờ giấy, mở ra...

Bỗng chốc, ánh mắt hắn co lại, sát khí càng trở nên nặng hơn.

Cầm tờ giấy tay còn đưa ra ở không trung, đồng tử sâu thẳm lạnh dần, có vẻ như sát khí càng thêm bức người.

Thiết bị nhỏ và kém?

Không đáng giá năm xu?

Rất tốt, rất tốt…

Cô gái này dám đắc tội nghiêm trọng với hắn, sao có thể dễ dàng đem toàn bộ chuyện này xóa sạch đi không còn một dấu vết?

Hắn đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất hoa lệ, thân hình cao lớn thon thả phản chiếu qua mặt kính, trầm thấp như tiếng đàn violon nhảy lên một âm thanh êm tai.

Mặc Lệ Tước: “Ngự Phong, giúp tôi tra một người, càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt.”

-------------------------

Sân bay Hải Thành.

“Nam Nam, mình thực xin lỗi cái gì cũng không thể giúp được cho cậu, còn làm cậu…Qua bên kia rồi, cậu nhất định phải chăm lo thật tốt cho bản thân, mình chờ cậu trở về!” Lâm Khả Nhi tương đối cao lãnh, nhưng đối mặt Cố Nam Nam, cô vành mắt vẫn đỏ.

Cố Nam Nam cũng rất khó chịu, đè thấp giọng, “Mình sẽ làm, cậu cũng phải chăm sóc thật tốt cho bản thân mình đó”

Sau khoảng thời gian gặp nhau ngắn ngủi, là chia lìa lâu dài, hai người ôm chặt lấy nhau.

Nhưng vào lúc này, ở phía sau hai người vang lên một giọng nói thâm lãnh, “Cô nghĩ cô có thể đi sao?”
Bình Luận (0)
Comment