Vợ Yêu Ở Trên: Boss, Đừng Yêu Tôi

Chương 130

Khuôn mặt của hắn u ám đến đáng sợ, cứ như muốn ăn thịt người đến nơi, Cố Nam Nam hơi hoảng hốt, dường như trong khoảng thời gian này rất ít nhìn thấy dáng vẻ tức giận như thế của hắn.

Nỗi đau đớn như bị xé làm đôi của cơ thể càng trở nên rõ ràng hơn với gương mặt tái xanh của hắn, Cố Nam Nam cắn răng chấp nhận.

Sự lăng nhục kéo dài này dường như đến tận sáng mới kết thúc, thậm chí cô đã ngất đi vài lần, và mất đi ý thức.

Buổi sáng, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi vào, làm tỏa sáng cơ thể của Cố Nam Nam, toàn thân cô đều nhức mỏi không thể chịu được, như muốn sụp đổ.

Cô mở mắt ra ngây ngốc nhìn trần nhà một hồi lâu, mí mắt cũng trở nên can thiệp, yết hầu cũng cực kỳ khó chịu, nhưng điều cô có thể làm bây giờ chính là kiên nhẫn, phải trở nên kiên nhẫn, cô khó khăn đứng dậy, bước xuống giường. Cơn đau ở nơi nào đó suýt nữa làm cô ngã xuống, cô đỡ lấy mép giường, những ngón tay mảnh khảnh túm lấy khăn trải giường, dùng sức, rồi dùng lực, khăn trải giường bị cô vò đến mức nhăn nhúm lại.

Cô ngây người ở mép giường một hồi, rồi khó khăn bước vào phòng tắm.

Ting ting......

Vừa bước vào phòng tắm, điện thoại đặt dưới gối đã vang lên --

Trong phòng tắm, vòi hoa sen ấm áp tưới lên cơ thể, toàn thân cô đều bị bao quanh bởi hơi nóng ấm áp, cô nhắm mắt lại, cố gắng không nghĩ đến chuyện hôm qua, đây không phải là lần đầu tiên nên không cần phải bận tâm nhiều như vậy, thật sự.

Nhân phẩm của một người phụ nữ, cũng đã sớm bị nghiền nát thành cặn bã kể từ lúc cô ký kết hợp đồng với hắn, bây giờ còn tỏ vẻ gì nữa?

Cô cũng không muốn tỏ vẻ, nhưng cô thật sự không có tâm trạng với chuyện tối qua, mặc cho hắn liên tục nghiền áp. Nhưng đây là cuộc sống của cô, thật lâu trước đây cô đã từng nói, giữa bọn họ chính là hai ngôi sao băng va chạm vào nhau, sẽ không thể để lại sự đẹp đẽ vĩnh cửu mà chỉ biết đâm nhau vỡ nát, phá hủy trong thế tục này.

Ngây người trong phòng tắm một lúc lâu, lúc này Cố Nam Nam mới bước ra, tóc vẫn còn ướt sũng, cô im lặng lau khô tóc, tay đang lau tóc chợt khựng lại, ký ức trong tâm trí cô bỗng tua lại như một bộ phim, quay về những năm tháng ngây ngô nhất, tình yêu tốt đẹp nhất.

"Nam Nam, tóc em còn nhỏ nước như thế, để anh lau giúp em, nếu không em bị cảm, anh sẽ đau lòng." Những lời nói của Du Minh Tuấn văng vẳng bên tai và trong tâm trí của cô, hắn dịu dàng nhận lấy chiếc khăn, nhẹ nhàng lau lên trán cô.

Hắn ngọt ngào nói mớ bên tai cô, "Nam Nam, em thơm quá, có cảm giác nhất định ăn rất ngon."

Mỗi lúc này, cô sẽ luôn mỉm cười và từ chối, "Đừng đánh chủ ý, em muốn dành lần đầu tiên này cho đêm tân hôn, anh không thể chạm vào em đâu!"

Mặc dù hắn thật sự rất muốn ngay lập tức ôm lấy cô, nhưng cô đã nói như thế, Du Minh Tuấn đành phải thỏa hiệp, rồi lén hôn lên má cô một cái, gầm gừ nói, "Đây là bồi thường vì không thể ôm em."

Lúc ấy bọn họ yêu thương lẫn nhau giống như rất nhiều chàng trai và cô gái khác, yêu rõ ràng, yêu hạnh phúc, yêu thật cẩn thận.

Tuy nhiên, có lẽ nguyên nhân là vì tình yêu giữa họ quá đẹp đẽ và thơ mộng, chưa từng trải qua bất kỳ suy sụp nào, cho nên ông trời đã hạ quyết tâm bảo bọn họ phải chia tay, để họ trải nghiệm chút cảm giác đau lòng sao?

Nhưng, cảm giác này dường như đến quá sớm, họ còn chưa nếm được vị ngọt của tình yêu, thì đã bị nỗi đau đớn quấn quanh, hơn nữa chu kỳ còn rất dài......

Có vẻ như bây giờ cô đã rơi vào trong màn đêm, cô phải làm thế nào mới có thể chào đón ánh sáng mà cô khát vọng nhất đây?

Ting ting --

Điện thoại bắt đầu vang lên lần nữa, những suy nghĩ xa vời của Cố Nam Nam đã bị kéo về thực tại, nhìn theo hướng phát ra tiếng, lúc này Cố Nam Nam mới vội lau vài sợi tóc, rồi đứng dậy đi đến mép giường.

Cô cầm điện thoại lên và nhìn vào dãy số xa lạ.

Cố Nam Nam cau mày, cũng không nghe máy, cuộc gọi quấy rối xa lạ này khiến cô rất bực bội.

Cô dứt khoát cắt đứt và không quan tâm đến.

Lúc này điện thoại vang lên lần nữa, Cố Nam Nam thầm nghĩ, lần này nhất định phải nghe, rồi hãy mắng to đối phương một trận ra hồn, nhưng tên hiển thị là Lâm Khả Nhi.

Sáng sớm tinh mơ đã gọi điện thoại cho cô, muốn làm gì đây?

Chẳng lẽ việc học và công việc ở cửa hàng bán hoa rất nhẹ nhàng? Nên cô có nhiều thời giờ gọi điện thoại như thế sao?

Cô trượt qua phím trả lời, "Khả Nhi, cậu thật rảnh rỗi, cậu có thời gian nhưng mình thì rất......" Bận.

Cố Nam Nam nói được một nửa thì bỗng cảm thấy bên kia có gì đó không đúng, vì thế thay đổi miệng lưỡi, "Khả Nhi?"

"Nam Nam, đến đây cùng mình đi!" Giọng điệu của Lâm Khả Nhi trong điện thoại có vẻ mệt mỏi, và xen lẫn rất nhiều nỗi buồn.

Thật trùng hợp, hôm nay tâm trạng của cô cũng không được tốt lắm, dường như cô cũng cần tìm một ai đó để kể khổ.

Nhìn đi, các cô không hổ là chị em tốt, ngay cả những ngày đau buồn và khổ sở cũng gần nhau như thế.

Rất nhanh, Cố Nam Nam đã thay xong quần áo, và rời đi.

Lúc xuống lầu thì bắt gặp Mặc Lệ Tước đang ngồi trong phòng khách, hắn đang chờ cô ăn bữa sáng, đáng tiếc là bây giờ Cố Nam Nam hoàn toàn không có tâm trạng này, ngay cả khi không có cuộc gọi này của Lâm Khả Nhi thì ban đầu cô cũng không có ý định ăn bữa sáng cùng hắn, cô bây giờ, càng không có quyết định này và thời gian.

Có lẽ bởi vì tối qua hắn đã làm quá mức, nên lúc thấy cô ra ngoài hắn cũng không ngăn cản.

Chỉ trầm giọng phân phó quản gia đem đổ hết bữa sáng.

"Cậu chủ? Đây là do cậu tự làm mà!"

"Bảo ông đổ, sao còn nói nhảm nhiều như thế?"

"Vâng."

Mặc Lệ Tước rống lên, xong đứng dậy cầm lấy áo khoác và rời khỏi biệt thự.

Hắn vốn nghĩ rằng phải nói xin lỗi với cô, nhưng rõ ràng đã bị cô hoàn toàn phớt lờ.

Hôm qua cô vừa trở về, thậm chí đến một câu nói nhẹ nhàng bọn họ cũng chưa nói qua.

Nghĩ đến đây Mặc Lệ Tước lại càng thêm buồn bực, tốc độ lái xe cũng nhanh hơn, một đường bão táp, như thể trút hết cảm xúc.

Hắn chỉ vì ghen nên mới muốn trừng phạt cô, tại sao cô vẫn không hiểu?

..................

Lâm gia.

"Mẹ, những lời này của mẹ có ý gì?" Lâm Khả Nhi cảm thấy nhất định mình đã nghe lầm.

Ngồi đối diện với cô là Lâm Uyển Nhi và Ngự Phong, bọn họ nắm tay nhau và nói với cô một câu trả lời vô cùng tàn nhẫn.

Bà Lâm không biết mối quan hệ giữa bọn họ, nên vui vẻ nói: "Khả Nhi, chị con sắp kết hôn, chắc con rất vui mừng đúng không!"

Vui mừng?

Sắc mặt Lâm Khả Nhi bình tĩnh, nhưng trái tim cô đã sớm bị một con dao sắc nhọn và tuyệt tình đâm vào làm cho ướt đẫm máu. Người đàn ông lên giường với mình một tuần trước, bây giờ lại ngồi trước mặt mình nói rằng muốn đính hôn với chị mình? Cũng thật là máu chó, thật ra cô cũng không muốn Ngự Phong phải chịu trách nhiệm với cô, chỉ là nhìn bọn họ tình tứ trước mặt mình như thế, đã khiến cô cảm thấy vô cùng xấu hổ mà thôi.

"Vâng, vậy chúc mừng chị."

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Uyển Nhi hiện lên một nụ cười quyến rũ, cô nắm lấy tay Lâm Khả Nhi và nói, "Em gái, có thể được em chúc phúc, chị thật sự rất vui, chị cũng tin rằng em sẽ luôn có được hạnh phúc của riêng mình."

"Vâng?" Lâm Khả Nhi cũng mỉm cười, cười thật kiêu ngạo, "Ồ, đúng rồi, chị kết hôn vậy có muốn em thông báo chút hứa nghị không, mặc dù anh ta đã trở thành quá khứ của em, nhưng bây giờ em và anh ta là bạn tốt, nhìn thấy chị và người yêu đến với nhau, em nghĩ anh ta sẽ là người thấy vui mừng nhất."

Lâm Khả Nhi vừa nói xong, Lâm Uyển Nhi lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng liếc mắt nhìn Ngự Phong, ngay sau đó dịu dàng nói: "Ồ, em nói anh ấy à, lúc ấy tụi chị đều không hiểu chuyện, nhớ lại quá khứ thật đúng là cảm thấy bản thân không hiểu chuyện gì cả?"

"Không đâu, chị hiểu chuyện nhất mà, nếu không sao có thể cướp bạn trai của em gái mình được chứ? Có điều chỉ là giày rách mà em chơi đùa thôi, thật ra cho chị rồi em cũng chẳng thấy tiếc gì cả!"

Lời đang nói với Lâm Uyển Nhi, nhưng tầm mắt cô lại dừng trên người Ngự Phong, như đang âm thầm tuyên bố, " Chị đừng đắc ý, ngay cả khi Ngự Phong cũng là tôi đã sử dụng qua, ngay cả khi là anh ta tôi cũng không muốn thưởng cho chị. "

Sắc mặt Lâm Uyển Nhi càng thêm khó coi, nhưng vẫn cố gắng duy trì nụ cười tao nhã, kết quả lại biến thành cười gượng.

Lâm Khả Nhi không thể chịu đựng được nữa, tiếp tục mỉm cười nói: "Chị gái tốt của em, không muốn cười cũng đừng cười, chị không biết dáng vẻ không muốn cười nhưng vẫn miễn cưỡng mỉm cười của chị thật sự rất xấu sao. Có điều, vẫn có người thích, xấu một chút cũng không quan trọng."

Bà Lâm hơi nổi giận, lạnh giọng cảnh cáo Lâm Khả Nhi, "Khả Nhi, Uyển Nhi là chị con, sao con có thể nói với chị con như vậy? Còn không mau xin lỗi!"

"Mẹ, con không sao, Khả Nhi chỉ nói đùa với con thôi mà." Lâm Uyển Nhi lên tiếng giảng hòa, thậm chí còn nở một nụ cười ân cần, dường như rất rộng lượng và không có ý trách cứ cô dù chỉ một chút.

Lâm Khả Nhi cảm khái trong lòng, đúng là một người chị tốt, có muốn cô trao cho chị ta một giải thưởng người chị tốt luôn không?

Rất tiếc, sự thân thiện của chị ta ở trong mắt Lâm Khả Nhi không đáng một đồng nào cả, cô cười khẩy rồi nói: "Nói đùa? Chị gái tốt của em, có phải chị nhầm rồi không, không phải chị cũng rất rõ em không phải đang đùa sao? Em chưa bao giờ nói đùa cả. Được rồi, em còn có việc, đi trước đây."

Nói xong cô quay người lại và đi về phía cửa.

Hít thở cũng khó khăn, nếu còn tiếp tục ở lại bầu không khí bị vẩn đục này, Lâm Khả Nhi cảm thấy mình sẽ thật sự bị nghẹt thở và chết mất.

Phía sau còn truyền đến tiếng rống giận dữ của bà Lâm.

"Khả Nhi, con quay lại xin lỗi chị con cho mẹ!"

..................

Cố Nam Nam đến bờ biển, vừa dừng xe lại đã phát hiện Lâm Khả Nhi đang đứng trên bãi biển, chiếc váy vô cùng mỏng manh, rõ ràng hôm qua tụ họp vẫn còn rất ổn, nhưng sao nhìn bóng dáng của cô lại có cảm giác cô đã già nua rất nhiều.

Nhưng mới chỉ qua một buổi tối, một buổi tối mà thôi, rốt cuộc là chuyện gì có thể xảy ra với cô?

Mà khiến cô có thể thay đổi lớn như thế.

"Khả Nhi!" Cố Nam Nam đứng phía sau Lâm Khả Nhi, đã đứng được một lúc, nhưng trong lúc này Lâm Khả Nhi cũng không phát hiện ra cô, cho đến khi cô lên tiếng, Lâm Khả Nhi mới biết cô đã đến.

"Nam Nam, cậu đến rồi." Lâm Khả Nhi miễn cưỡng mỉm cười, "Cậu nhìn xem mình, quả nhiên là không cười được! Mình nghĩ bây giờ mình cười nhất định trông rất khó coi."

Lâm Khả Nhi tiêu cực như thế, Cố Nam Nam lần đầu tiên nhìn thấy, lúc trước ngay cả khi cô buồn, cũng sẽ không suy sút như bây giờ, mà là cô vẫn kiêu ngạo mà tồn tại.

Edit: Lạc Lạc
Bình Luận (0)
Comment