Vợ Yêu Ở Trên: Boss, Đừng Yêu Tôi

Chương 57

Đêm hôm đó Cố Nam Nam không thể quay trở về, dù sao Mặc Lệ Tước cũng không tàn nhẫn như vậy, vẫn để cô gọi một cuộc điện thoại về cho gia đình.

Vấn đề là sau khi gọi xong, điện thoại của cô hoàn toàn bị tịch thu.

“Mặc Lệ Tước, trả điện thoại lại cho tôi.”

Mặc Lệ Tước mặc kệ cô kêu gào, cầm lấy điện thoại coi như cô không tồn tại, đi thẳng vào thư phòng.

Còn rất bất lịch sự khóa trái cửa thư phòng lại.

Đường đường là một tổng giám đốc trang nghiêm lại đi làm việc trẻ con như thế, cô rất tức giận dùng sức gõ cửa, “Khốn kiếp, mở cửa cho tôi.”

Nếu hắn không mở, cô sẽ dùng sức gõ, cũng không tin anh ta còn có thể an tâm để mà làm việc.

Bây giờ hắn đang muốn cầm tù cô sao?

Điều này không thể được, mặc dù chuyện xuất ngoại lần trước bị hắn vô sỉ dùng Thần uy hiếp bắt cô lại thành công, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô sẽ không rời đi.

Bất luận như thế nào cũng không thể bỏ bê việc học bên kia được.

Nghĩ đến đây Cố Nam Nam càng dùng sức gõ cửa, dưới sự tức giận dùng chân đá, nhưng cũng không thể khiến cho hắn để tâm, xem cô như là không khí.

Rơi vào đường cùng, cô định vứt bỏ chiếc điện thoại vất vả theo cô nhiều năm, một mình chuồn mất.

“Cô Cố, xin hãy quay lại.”

Tới cửa, đã bị chặn lại.

Đến đặc biệt xin hãy quay lại, lại cho cô đến chiêu này.

Tên khốn kiếp này quả nhiên muốn cầm tù cô, tưởng bở.

Cố Nam Nam như một kẻ ngốc, dứt khoát đặt mông ngồi ở hành lang bên ngoài thư phòng, cô sẽ đợi ở đây, không tin là hắn sẽ không ra.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô ngáp từng hồi, nghiễm nhiên có chút buồn ngủ, nhìn về phía đồng hồ treo tường, đã hơn mười giờ, tên khốn kia còn ở bên trong.

“Anh chết rồi sao? Tên khốn kia.”

“Cô Cố, sao cô lại ở đây, mau đứng lên.”

Chị Lý bưng cà phê đi lên, chuẩn bị vào thư phòng, nhìn thấy Cố Nam Nam ngồi ngay ngắn ở cửa, vẻ mặt lúng túng.

Cô dụi dụi mắt, “Là chị Lý!”

“Cô Cố, đã trễ như thế, sao còn không ngủ, ban đêm lạnh sẽ dễ bị cảm.”

“Tên khốn kia lấy điện thoại của em, em phải lấy lại.” Cô thành thật.

Nếu không, trong lòng cô không dễ chịu.

“Cái này là chị phải đưa cho anh ta sao?” Liếc mắt tách cà phê trong tay chị Lý, trong lòng cô có chú ý, “Đưa cho em đi!”

Cốc cốc cốc ——

“Tiên sinh, cà phê của anh.”

“Vào đi.”

Kết quả cà phê trong tay chị Lý đã đưa lại cho Cố Nam Nam, cô thay chị Lý đi vào.

“Đặt trên bàn đi.” Mặc Lệ Tước không xoay người, thân hình vạm vỡ cao lớn đang ngồi ở bàn làm việc, đồ ngủ tơ lụa bị hắn xuyên qua, cô có lý do để tin rằng, nếu hắn mặc đồ ngủ đi bộ một vòng ngoài đường, nhất định trong giới thời trang sẽ xuất hiện một kiểu đồ ngủ mới.

Cô không lên tiếng oán hận ngoan ngoãn đặt cà phê xuống, vừa lúc nhìn thấy chiếc điện thoại màu hồng thảm hại của cô đang yên tĩnh nằm ở cạnh bàn làm việc.

Bước chân cô uyển chuyển nhẹ nhàng từng chút từng chút di chuyển đến cạnh bàn, cô thở gấp, một chút nữa là có thể với tới.

Cô sà qua, vươn tay bằng tốc độ nhanh nhất, nhưng không ngờ tốc độ vươn tay từ bên cạnh lại nhanh gấp đôi so với cô, trước tiên đoạt lấy điện thoại của cô.

Thấy điện thoại nằm trong tay Mặc Lệ Tước, nỗ lực của cô đều vô ích, cô tức giận lên, “Mặc Lệ Tước, trả điện thoại cho tôi.”

Hắn không quan tâm yêu cầu của cô, cánh tay thon dài vung lên, ôm eo thon của cô trực tiếp kéo vào trong lòng ngực, một phát lảo đảo cô đã bổ nhào vào trong ngực Mặc Lệ Tước.

Thật không may, đầu cô vừa vặn gác ở……

Cảm giác được năng lượng nhiệt của "hắn", khuôn mặt bỗng chốc đỏ lên.

Ánh mắt hắn thâm thúy như những ngôi sao trên bầu trời đêm, làm người khác không thể dời ánh mắt, lại nghe thấy một tiếng nói lạnh lẽo phát ra như đến từ địa ngục, “Ban đêm xông vào thư phòng người khác, cô Cố là cô đơn trống vắng nên muốn ư?”
Bình Luận (0)
Comment