Vợ Yêu Ở Trên: Boss, Đừng Yêu Tôi

Chương 87

Cố Nam Nam ở lại bệnh viện trong chốc lát, vẫn có chút không yên tâm với Cố Nam Ân, nói với mẹ, “Mẹ, con sẽ về gặp chị con!”

“Được, con đi đi, ở đây có mẹ!”

Cố Nam Nam cảm kích ôm lấy mẹ, “Mẹ, có thể làm con gái của mẹ thật tốt, nhất định đó là phước lành ban cho con! Mẹ, con yêu mẹ!”

“Đứa nhỏ ngốc!” Văn Tú sủng nịch xoa đầu Cố Nam Nam, “Được rồi, đi thôi! Mấy năm nay chị con một mình cũng rất cô đơn, cùng con bé trò chuyện cũng tốt!”

“Vâng.”

Thật ra điều đó, cô cũng biết đến.

Cho nên mới chăm chỉ học tập như thế, muốn sớm trở nên nổi bật, lại không ngờ đến ——

Ngồi trên taxi, Cố Nam Nam lặng lẽ nhìn những đám mây đang dần biến hóa bên ngoài cửa sổ, bàn tay ghì chặt hơn.

Có vẻ như một trò đùa lớn đang mở ra với cô.

Cố gia.

Cố Nam Ân ngồi trên xe lăn, một mình trên ban công, nhìn về phương xa.

Cô thường xuyên như vậy, đặc biệt là trong hai năm qua, chuyện kia đến bây giờ đã trôi qua mấy năm, người đó đã biến mất khỏi cuộc sống của cô mấy năm, cô đã không tìm hiểu kỹ nữa, nhưng cơ thể này của cô đã trở nên tàn khuyết, còn có thể chịu đựng được bao lâu, gia đình xảy ra chuyện lớn như thế, cô lại một chút cũng không thể giúp, tồn tại cũng chỉ là một gánh nặng.

Cô lấy ra một chiếc nhẫn kim cương từ trong lòng mình, đặt dưới ánh sáng mặt trời, viên kim cương trên chiếc nhẫn tỏa ra một thứ ánh sáng lấp lánh tuyệt đẹp, mặt trên còn có khắc vĩnh hằng, còn có tên cô.

Khi trước hạnh phúc tốt đẹp như thế, nhưng bây giờ lại cảnh còn người mất.

Cơ thể cô dừng lại, tay buông ra.

Lạch cạch.

Nhẫn trong tay rơi xuống.

Cô trường cổ ra, nhẫn chưa rơi xuống dưới, mà đang nằm trên mép bên ngoài ban công lầu hai, cô vươn tay cố gắng nhặt chiếc nhẫn.

Bất đắc dĩ còn kém một chút, cô vật lộn, hơn phân nửa thân mình đã ở bên ngoài ban công.

“Chị, chị đang làm gì vậy?”

Cố Nam Nam vừa mở cửa tiến vào, đã nhìn thấy chị gái nhà mình đang chuẩn bị nhảy xuống khỏi lầu hai, cô kinh hãi hô một tiếng.

“Chị, chị đừng cử động, ngàn vạn lần đừng cử động, chờ em!”

Cố Nam Nam xông đến bằng tốc độ trăm mét, đưa chị gái trở lại, ánh mắt cô hoảng sợ thở hổn hển, “Chị, chị đang làm gì vậy, sao lại luẩn quẩn trong lòng như thế?”

Vành mắt Cố Nam Nam ửng đỏ, gia đình này đã trải qua nhiều mưa gió thăng trầm, không thể chịu thêm một chút đau xót nào.

Cô ôm chặt Cố Nam Ân vào trong lồng ngực, nghẹn ngào, “Chị ơi, chị đừng như vậy, chị đừng nghĩ như vậy, chẳng lẽ chị thật sự nhẫn tâm rời bỏ gia đình chúng ta sao?”

Cố Nam Ân đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó che miệng lại, dịu dàng cười ra tiếng.

“Chị, chị cười gì vậy?” Nước mắt Cố Nam Nam còn đang xoay tròn ở vành mắt, cô cũng không vươn tay lau đi, bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu nhưng lại làm người khác đau lòng.

Cố Nam Ân cười rực rỡ, cô, “Nam, em hiểu lầm rồi.” Cô chỉ ra mép bên ngoài, “Thật ra chị chỉ muốn nhặt chiếc nhẫn đó mà thôi.”

Cố Nam Nam nhìn về nơi theo hướng chị gái chỉ, quả nhiên có một chiếc nhẫn sáng lấp lánh đang yên tĩnh nằm trên mép bên ngoài ban công.

Cô khom lưng nhặt lên, đặt nhẫn vào trong tay Cố Nam Ân, “Chị, đây.”

Cô nhận lấy, cười nhẹ, “Cảm ơn!”

Cố Nam Nam ngồi xổm xuống, đầu cô đặt trên đầu gối Cố Nam Ân, ra vẻ làm nũng, “Chị, về chuyện xưa, chị có thể kể cho em nghe không?”

………………

Tập đoàn Đế Quốc.

Ngự Phong cầm tài liệu mở cửa tiến vào, cũng nhìn thấy Mặc Lệ Tước đang ngồi trên sô pha, đắn đo ly rượu trong tay, khóe miệng còn tao nhã cong lên nụ cười quyến rũ.

Ngự Phong sợ tới mức suýt chút nữa thì tài liệu trong tay đã rơi xuống đất, nhiều lần liền mới miễn cưỡng bắt được giữa không trung.

Sáng sớm tinh mơ đã uống rượu vang đỏ, còn cười ngây ngô??

Trăm năm một cuộc gặp gỡ hiếm hoi!

Hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì trên người Lệ Tước, nam thần cao cả lạnh lùng cấm dục đâu rồi? Bây giờ nhìn qua trông cứ như là một thằng ngốc rơi vào bẫy tình.

“Lệ Tước, buổi sáng ăn được thứ gì ngon sao? Thoạt nhìn tâm tình rất tốt nha!” Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc thật tốt, Ngự Phong xem như không có chuyện gì, bình thường nói.

“Ừ.” Mặc Lệ Tước trả lời ngắn gọn.

“……” Ngự Phong tò mò, đêm qua sau khi cậu ta rời khỏi Thế Giới Đêm rốt cuộc đã đi đâu, đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng, nếu hỏi trực tiếp ra, nhất định sẽ bị giết chết.

Lệ Tước không thích người khác hỏi quá nhiều chuyện về hắn!

“Lệ Tước, đây là bản thảo thiết kế mảnh đất thứ nhất, cậu có muốn xem qua không?” Đây là bản phác thảo mà nhóm thiết kế đã dành ra thời gian một tháng để thiết kế và sửa đổi cẩn thận, tất cả mọi người đều dốc hết sức lực, chỉ muốn một lần được tổng giám đốc chấp thuận.

“Mang đi.” Người đàn ông tiếp tục ngồi trên sô pha, vẫn không nhúc nhích.

Ngự Phong cực kỳ kinh ngạc, “Lệ Tước, cậu cắn phải thuốc sao?" Tật xấu miệng tiện của hắn lại tái phát, dạy mãi không đổi.

Mặc Lệ Tước: “……”

Ngự Phong: “…………???” Cậu ta vậy mà không mắng hắn?

Có gì đó không ổn, nhất định có gì đó không ổn, Ngự Phong rút điện thoại ra nhanh chóng liên hệ cho Tư Bạch, chưa đầy hai phút Tư Bạch đã thở hổn hển lao vào.

“Ngự Phong, cuối cùng có việc gấp gì, một hai phải như thế…… vội vàng!!!”

Tư Bạch kết thúc, di chuyển tầm mắt về phía Ngự Phong đang nhìn ——

Người trên sô pha không ngừng lắc lư ly rượu chứa thứ chất lỏng màu đỏ, qua lại ra từng vòng tròn gợn sóng, nhưng Mặc Lệ Tước lại không có một chút ý định muốn uống.

Chẳng lẽ đơn thuần là vì cho vui?

Tư Bạch tiến về phía trước hai bước, Tư Bạch hiểu tâm tư của Lệ Tước.

“Tư Bạch, cậu đang làm gì vậy?” Ngự Phong đặt tay lên vai Tư Bạch, “Cậu nhìn dáng vẻ đó của Lệ Tước, cậu là không muốn sống nữa mới đi quấy rầy cậu ta……này!”

Tư Bạch đi qua ngồi đối diện với Mặc Lệ Tước, tay thon dài đung đưa trước mắt hắn, “Lệ Tước.”

“Cậu đến rồi.” Mặc Lệ Tước mặt vô cảm, trầm giọng.

Tư Bạch ôn nhã trừng hắn một cái, “Lệ Tước, vui vẻ hạnh phúc tự nhiên là tốt, nhưng đừng mang nó đến công ty và làm việc mà làm ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác!”

“Tôi có thể hiểu rằng cậu đang ghen tị?”

Tư Bạch: “Tôi cần thiết sao?”

Ngự Phong: “……”

Tròng mắt của Ngự Phong cũng sắp rơi ra, Tư Bạch cũng rất kỳ quái, đây không phải Tư Bạch bình thường.

Hôm nay Tư Bạch để đầu trên eo sao?

Không sợ chết như thế?

Phải biết rằng chưa từng có người nào dám đối mặt với Lệ Tước như thế a!

“Này này này! Hai người các cậu rốt cuộc đang làm phi cơ gì, có chuyện gì giấu tôi đúng không!”

Tư Bạch cầm tài liệu trên bàn đưa cho Ngự Phong, “Ngự Phong, cậu đi làm việc trước, tôi rất nhanh sẽ xuống dưới.”

Ngự Phong không nhận lấy, "Tên thối, cậu là phó giám đốc thì hay sao, dám ra lệnh cho tôi ư!”

Ngự Phong không vui, tại sao cậu ta lúc nào cũng được uống rượu hoan ca, mà hắn lại phải chăm chỉ làm việc, điều này không công bằng.

Bọn họ là bạn thân sao? Vẫn là bạn thân sao?

“Phó giám đốc nói cậu có thể không nghe, vậy còn tôi Tổng giám đốc nói thì sao?” Một ánh mắt lạnh lẽo thẳng tắp bắn về phía Ngự Phong.

“……” Hai người này từ khi nào đã mặc chung một cái quần?

Hắn không thể trêu vào, trốn khỏi đây thôi!

Ngự Phong cực kỳ không vui nheo mắt mang theo thứ ánh nhìn gai góc, cười như ngưu lang cửa hàng gia súc, ôm tài liệu hậm hực bỏ đi.

Sau khi Ngự Phong rời đi cũng ở lại văn phòng của Tư Bạch, hắn nhất định phải biết rõ ràng, hai người đó rốt cuộc đang che giấu hắn điều gì?

Chỉ một lát sau, Tư Bạch đến, Ngự Phong gấp không chờ nổi đi đến hỏi, “Tư Bạch, giữa các cậu rốt cuộc có cái gì mà tôi không biết.” Hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Tư Bạch phớt lờ, cầm lấy tài liệu cuộc họp, “Đi thôi, mở cuộc họp đi.”

“Hả? Cuộc họp này không phải do Lệ Tước tự mình chủ trì sao?”

“Lệ Tước xin nghỉ.” Tư Bạch không nhanh không chậm, ôn nhã trả lời.

“Cái gì?”

“Cái gì cái gì? Cuộc họp hôm nay cậu chủ trì!”

“Nani (cái gì)?” Hắn bi thương!

Hiện giờ hắn cực kỳ hối hận vì vừa rồi đã đi trêu chọc tên Hỗn Thế Ma Vương phúc hắc đó.

………………

Cố Nam Nam ở nhà cùng chị gái, giúp cô xoa chân, đi cùng cô cả buổi chiều.

Đến giữa trưa, chuyện đó làm cô có chút không yên tâm.

Mặc dù chị cô đã giải thích nhiều lần, chỉ muốn nhặt chiếc nhẫn, nhưng chuyện xưa về chiếc nhẫn, Cố Nam Ân cuối cùng cũng không nói ra.

Cố Nam Nam biết nhất định là chị rất quan tâm đến em gái mình.

Buổi chiều, cô chuẩn bị đến bệnh viện đưa cơm chiều, thì nhận được tin nhắn của Lệ tiên sinh, mời cô tham dự một bữa tiệc tối.

Sau khi đưa cơm chiều, muốn cùng mẹ đến chỗ Khả Nhi, cũng phải vội vàng rời đi.

Tiệc tối được tổ chức tại Đế quốc thế giới đêm.

Cố Nam Nam sau khi đến cũng không nhìn thấy Lệ tiên sinh, mà bị chuyên viên trang điểm chờ ở cửa tự xưng do Lệ tiên sinh tìm đến hoá trang giúp cô mang đi.

Trải qua hai giờ tra tấn, cuối cùng cô cũng như xuất thủy phù dung xinh đẹp động lòng người, đến chuyên viên trang điểm cũng cảm thán, “Cô Cố, cô thật xinh đẹp! Nhân vật chính đêm nay không ai khác ngoài cô.”

Cố Nam Nam vốn dĩ lớn lên tại Mỹ, vẫn luôn không thích trang điểm cho lắm, đều là tố nhan gặp người, hơn nữa rất ít tham dự yến hội, người biết cô rất ít, nhưng miễn là người học cùng trường với cô tất cả đều sẽ biết trường học bọn họ có hai đại hoa hậu giảng đường, một là Cố Nam Nam nổi tiếng với vẻ đẹp thuần khiết và xinh đẹp, còn người kia là Lâm Khả Nhi, người nổi tiếng với sự sang trọng và lạnh lùng.

Cô không quan tâm đến dung mạo của mình, hỏi chuyên viên trang điểm, “Lệ tiên sinh đâu?”

Buổi sáng sau khi gửi tin nhắn, vẫn luôn nôn nóng chờ đợi hồi âm, mãi cho đến buổi tối.

Cô biết Lệ tiên sinh rất bận, có thể để cô đến một dịp quan trọng như vậy, cô lo lắng đến bất an lên.

“Cái này…… Tôi cũng không rõ lắm!” Sắc mặt chuyên viên trang điểm có chút khó coi, ấp úng.

“Quên đi, tôi tự đi tìm anh ta vậy!” Cố Nam Nam đứng dậy đi ra phía bên ngoài.

Cũng là, tại sao cô lại đi hỏi một chuyên viên trang điểm chứ!

Nhà người khác rất có thể không biết, cho dù đã biết cũng sẽ không nói cho cô đi!

Cô nhẹ đánh một cái lên trán mình, thật là ngu ngốc.

Đột nhiên có một bàn tay to lớn đặt lên đầu cô, ngay sau đó cô nghe được tiếng người, “Vốn dĩ cũng đã đủ ngu ngốc, đánh rồi nó lại hoàn toàn thành ngu ngốc.”

Cố Nam Nam ngẩng đầu, “Thần? Sao cậu lại ở đây?”

Cô ngạc nhiên, một kẻ nghèo túng như Thần sao có thể xuất hiện ở đây như vậy, ngay cả khi hắn dựa vào đường ngang ngõ tắt mà được may mắn, đây chính là hệ thống hội viên, toàn bộ thành phố chỉ có một trăm hội viên, cho dù là mua xổ số trúng thưởng năm trăm vạn cũng không thể vào được!

Nhưng, người đang đứng trước mặt cô chính là Thần.

Quý Bắc Thần dừng lại, đôi mắt đen nhánh như vũ trụ ám dạ làm người khác không thể bắt lấy, hắn sủng nịch xoa đầu Cố Nam Nam, ghé sát vào bên tai cô, nhẹ giọng, “Thật ra mình đã xâm nhập máy tính của bọn họ, tự làm cho mình một thẻ hội viên cao cấp.”

“……”
Bình Luận (0)
Comment