Vợ Yêu Ở Trên: Boss, Đừng Yêu Tôi

Chương 89

Cố Nam Nam vậy mà ma xui quỷ khiến đáp lại câu, “Ưm.”

Từ trong ánh mắt Mặc Lệ Tước hiện lên một chuyển động không thể nhận ra, câu trả lời này hắn rất hài lòng, sau đó nhắm hai mắt lại, gia tăng nụ hôn dài.

Theo nụ hôn sâu, Cố Nam Nam bị hôn đến đầu óc choáng váng, đồng tử mê ly, cơ thể mềm oặt, chỉ có thể dựa vào hai tay bám lên vai hắn. Hắn nhẹ vươn khóe miệng, những ngón tay bám lấy vòng eo cô như có như không vỗ sờ qua lại bên hông, cảm giác rất nhỏ từ trên người truyền đến, loại cảm giác tê tê dại dại như có dòng điện này làm cô nhịn không được run rẩy lên.

Nụ cười của hắn càng gia tăng.

Không ai có thể thoát khỏi sự khiêu khích của hắn.

Tay cô cẩn thận ôm lấy vòng eo mạnh mẽ của hắn, bắt đầu đáp lại.

Hành động nhỏ này của cô làm nội tâm hắn ngẩn ra, ánh mắt trở nên càng thêm dịu dàng, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, hôn càng thêm sâu, tay thủ sẵn trên phần eo của cô đã di chuyển đến vùng ngực, dịu dàng chậm rãi xoa nắn. Hắn lại lần nữa chèn ép cô trên cây cột, hai cơ thể ôm chặt lấy nhau, ngực rắn chắc cọ xát lên ngực mềm mại của cô.

Mỗi một cử động đều dịu dàng, như thể giữa hai người là người yêu của nhau và đã yêu nhau nhiều năm.

Tiếp xúc của cơ thể như thiên lôi địa hỏa, một chút cũng không thể cứu vãn.

Hắn đã không còn thỏa mãn với nụ hôn bên ngoài, vươn tay kéo khóa sau lưng của cô xuống, kéo đến phần ngực, luồng bàn tay vào ——

“Um um……” Cho đến khi tay hắn mở áo trong ra xoa nắn ngọn núi đầy đặn của cô, cô thế nhưng cầm lòng không được kêu lên tiếng.

Bỗng chốc, cô mở bừng hai mắt, nhưng khi nhìn thấy sự ranh mãnh trong đôi mắt sâu thẳm đó, sắc mặt cô nóng lên rồi đỏ bừng một trận, nhanh chóng dời đi ánh mắt.

Rõ ràng là rất chán ghét hắn, tại sao lại hưởng thụ nụ hôn của hắn như vậy?

Đầu Cố Nam Nam ong ong vang lên, hận không thể tìm một khe đất để mà chui vào.

Hắn cười khẽ, “Rất hưởng thụ!”

Cô thẹn quá thành giận, “Bỏ tay anh ra khỏi người tôi mau.”

Hắn xoa xoa cặp ngực của cô, “Không phải cô rất thích sao?”

“Biến đi!”

Cô muốn đẩy hắn ra, không ngờ hắn đã thu tay lại, còn cẩn thận giúp cô kéo lại khóa kéo, cánh môi gợi cảm để sát vào lỗ tai cô, thổi ra hơi nóng, khàn giọng, “Cái này chẳng qua là màn dạo đầu mà thôi, tôi sẽ không muốn cô bây giờ.”

Hắn như thế, trái tim Cố Nam Nam cũng dần thả lỏng, nhưng, tại sao trong lòng lại có cảm giác trống rỗng như thế, cứ như bị mất đi một thứ gì đó?

Cố Nam Nam ngước mắt giận dữ, phồng quai hàm lên, không nói một lời.

Mặc Lệ Tước ăn mặc chỉnh tề, không hề bởi vì vừa rồi hôn nhau mà có một chút hỗn độn, cả người tuấn mỹ vô thọ, bình tĩnh thong dong.

Rõ ràng lúc bọn họ hôn nhau hô hấp đều dồn dập ——

Ngón tay trắng nõn thon dài của hắn lại lần nữa xẹt qua má cô, ánh mắt như sao băng rơi xuống giữa trời đêm, lưu lại lộng lẫy trong ngắn ngủi, “Cố Nam Nam, cô đang mong chờ điều gì?”

Người này thời thời khắc khắc đều có khả năng chọc giận cô.

Cô vừa chuẩn bị bật ra những câu thô tục, hắn đã dắt tay cô, trầm giọng, “Đi thôi! Bữa tiệc cũng bắt đầu rồi.”

Trò hay thật sự sắp bắt đầu.

Cố Nam Nam tùy ý để hắn nắm tay đi qua hành lang dài quen thuộc vừa rồi, đi đến đại sảnh.

Đại sảnh lúc này không quạnh quẽ như vừa rồi, đã biển người tấp nập, náo nhiệt phi phàm.

Vài người đến đây chào hỏi Mặc Lệ Tước, vốn dĩ Cố Nam Nam đã không thích những việc như này, tự mình tìm một góc tương đối an tĩnh để ngồi xuống.

Tim vẫn còn đập rất nhanh.

Cô nhìn xung quanh, tìm kiếm trong đám đông hình bóng quen thuộc, nhưng lọt vào trong mắt cô đều là không quen biết, cô cũng không nhìn thấy Quý Bắc Thần trong đám đông.

“Nam Nam, sao em lại ở đây?”

Du Minh Tuấn bưng cốc có chân dài xuất hiện trước mặt Cố Nam Nam, trên mặt tràn ngập sự hoài nghi.

Trong trường hợp này, lẽ ra cô ấy không thể vào được.

Chẳng lẽ ——

Du Minh Tuấn kích động nắm tay cô lên, “Nam, anh đã nói bao nhiêu lần, không được lui tới với Mặc Lệ Tước.”

Mặc Lệ Tước lòng dạ quá sâu, Nam Nam đi theo hắn nhất định sẽ chịu khổ.

“Tôi ở đây thì liên quan gì đến anh? Du Minh Tuấn, anh không cảm thấy anh quản hơi nhiều rồi sao?”

Cố Nam Nam buồn cười, hắn có lập trường gì mà đòi giáo huấn cô?

Cô tao nhã nhấp một ngụm rượu vang đỏ, không quan tâm, “Nếu tôi nhớ không lầm thì, chúng ta đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ, bây giờ ngay cả làm bạn với anh cũng không thể, nếu đến đây chỉ để quản tôi, chi bằng về nhà quản người phụ nữ của anh cho thật tốt.”

“Nam Nam!”

Khuôn mặt hắn không được thoải mái.

“Như thế nào, tôi chọc trúng tim đen của anh sao?” Ánh mắt cô thờ ơ nhìn xa xăm, cảm giác quen thuộc đã lâu không còn, bọn họ gần nhau trong gang tấc nhưng lại như xa cách nghìn trùng, khoảng cách giữa bọn họ đã không chỉ là một con đường gần ngay bên kia, mà là cách xa cả thế giới.

Du Minh Tuấn im lặng vài giây, bây giờ hắn không có bất cứ tư cách gì để đến quản cô, nhưng hắn thật sự không muốn cô lâm vào trong ma trảo.

Mặc Lệ Tước chính là một tên ma quỷ, ăn thịt người không nhả xương.

Bối cảnh của hắn không đơn giản như vẻ bề ngoài như vậy, mặc dù vẻ bề ngoài cũng đã vượt xa tầm với, làm người khác theo không kịp.

Minh Tuấn bước hai bước ngồi xuống bên cạnh cô, “Nam Nam, thật ra anh rất hối hận!”

Cố Nam Nam cười lạnh, bây giờ lại muốn trình diễn tiết mục kình thâm li biệt?

Cô sẽ không bao giờ tin vào điều đó nữa.

Cho dù sau này hắn sẽ không ràng buộc mà giúp đỡ cô.

Cô cũng sẽ không tin những lời từ trong miệng hắn nói ra.

Phụ nữ một khi bị lừa gạt quá nhiều lần, trong lòng sẽ dựng lên một bức tường thành rất cao, sẽ không cho bất cứ ai có cơ hội đi vào một cách dễ dàng.

Mặc dù, bây giờ, bức tường thành bên trong của cô có vẻ không ổn định.

“Du Minh Tuấn, anh nên rõ ràng, trên thế giới này loại thuốc nào cũng có, nhưng không có thuốc hối hận.”

Nếu không phải vì hắn, cô cũng sẽ không thể hiểu được chọc phải Mặc Lệ Tước, cũng sẽ không biến thành cái dạng như bây giờ, muốn hận, cô hận hắn, nhưng bây giờ cũng không mãnh liệt như vậy. Có lẽ, đây là vận mệnh giữa bọn họ, cũng không thể làm gì hơn nếu như có duyên mà không phận!

Có một số việc là sự thành do người, có chút tình yêu lại mệnh khó trái.

Cố Nam Nam đứng dậy, muốn đi sang phía bên kia.

Thật sự ngồi cùng hắn cực kỳ áp lực, rất khó chịu.

Nhưng tay lại bị hắn kéo lại, “Nam Nam, thật ra anh……”

“Du tổng, đừng nên thèm muốn phụ nữ của người khác, tôi hẳn là đã nói qua với anh!” Mặc Lệ Tước bảo vệ Cố Nam Nam trong vòng tay mình, nhìn Du Minh Tuấn bằng tầm mắt lạnh băng làm cho người khác phải sợ hãi, như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Khuôn mặt tuấn tú buồn bã của Du Minh Tuấn lập tức lạnh xuống, hắn lạnh lùng bắn thẳng đến Mặc Lệ Tước, “Mặc Lệ Tước, buông tha cô ấy đi! Tôi có thể đáp ứng anh bất cứ điều gì!”

“Ồ?” Hắn nhíu mày, giọng điệu cao lên, ánh mắt khinh thường, “Du tổng, bây giờ anh có tư cách gì để nói điều kiện với tôi?”

“……” Tay Du Minh Tuấn siết chặt cái ly, bây giờ hắn không có bất cứ tư cách gì để nói cùng Mặc Lệ Tước, nhưng vì cô, hắn phải chiến đấu một lần.

“Chỉ cần anh đồng ý với tôi, sau này cho dù là chuyện gì đi nữa tôi cũng có thể nghe anh.”

Cố Nam Nam ngạc nhiên với điều kiện mà Du Minh Tuấn đưa ra, rõ ràng đã không còn quan tâm cô, rõ ràng cũng đã kết hôn với người khác, sao còn phải vì cô mà làm điều này.

Hắn như vậy sẽ chỉ làm cô lâm vào trong vũng bùn càng thêm sâu, không thoát ra được!

“Du Minh Tuấn anh điên rồi sao? Anh có biết bây giờ anh đang làm gì không?”

Hắn tràn đầy nghiêm túc, “Nam Nam, anh rất tỉnh táo!”

Hắn đương nhiên biết hắn đang làm gì?

Trái tim Cố Nam Nam bị bóp méo thành muôn hình vạn trạng.

Cô hơi rũ mắt, thậm chí không dám nhìn hắn, lúc này cô mới nhận ra sự yếu đuối của chính mình.

Chỉ một câu nói đơn giản như thế, đã có thể nhổ tận gốc lớp da mạnh mẽ mà cô đã dựng lên trong suốt một thời gian dài.

Tàn nhẫn, quyết tuyệt.

Bỗng chốc.

Mặc Lệ Tước dùng tốc độ chỉ chậm hơn tiếng sấm cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ bừng của Cố Nam Nam, rồi khiêu khích nhìn Du Minh Tuấn, nổi bật lên giọng điệu lạnh nhạt, không để hắn vào trong tâm trí dù chỉ một chút, “Rất đáng tiếc, bây giờ cô ấy là người phụ nữ của tôi, bây giờ đến xách giày cho tôi anh cũng không xứng, sẽ làm ô uế giày tôi.”

“Anh!”

Mặc Lệ Tước chơi đùa tóc dài của Cố Nam Nam, ánh mắt cực kỳ dịu dàng, “Nam, tôi vừa không ở đây em đã cho tôi niêm hoa nhạ thảo? Em như thế này có tính là sai trái trong hôn nhân không chứ?”

Cố Nam Nam dùng sức đạp lên giày hắn, nghiến răng mỉm cười, “Lệ Tước, tôi có thể buồn vì lời nói của anh đấy, đôi mắt nào của anh nhìn thấy tôi niêm hoa nhạ thảo?”

Âm thanh rất ngọt, nhưng giọng điệu lại như âm dương quái khí.

Mặc Lệ Tước mặt không đổi sắc, “Đêm nay về nhà em phải đền bù cho tôi!”

Đền bù than bùn, đền bù cái đại đầu quỷ nhà anh.

Cô thầm mắng trong lòng, nhưng mặt ngoài thì tươi cười, “Được rồi, như anh muốn.”

Chỉ cần là ở bên cạnh hắn, Cố Nam Nam liền có cảm giác muốn đánh người, nhưng lại không thể đánh.

Cảm giác này rất buồn bực, rất khó chịu, rất nóng, phải không?

Mặc Lệ Tước ôm eo Cố Nam Nam, như tuyên thệ lãnh thổ chủ quyền của mình, “Tôi và cô Cố đã kết hôn, hôn lễ rất nhanh sẽ tiến hành, đến lúc đó Du tổng đừng quên mang theo phu nhân cùng tham gia.”

Choang ——

Chiếc ly trên tay Du Minh Tuấn trượt xuống, phát ra một tiếng vang sắc nét.

Phục vụ vội vàng đến dọn dẹp.

Du Minh Tuấn ngơ ngẩn đứng lên, ánh mắt đảo qua Cố Nam Nam, muốn nhận được câu trả lời chính xác từ trong miệng cô, “Nam Nam, là sự thật sao?”

“Cái này……”

Cố Nam Nam ngập ngừng, thiếu chút nữa đã nói ra, cái này không phải sự thật, nhưng nghĩ đến hắn đã kết hôn, hai người thật sự không nên có quá nhiều liên quan, lời nói đến bên miệng lại biến thành, “Đúng, đây là sự thật.”

Theo một nghĩa nào đó, cô cũng không nói dối, thật ra cô đã kết hôn, chẳng qua đối tượng kết hôn không phải Mặc Lệ Tước, mà là Lệ tiên sinh chỉ mới gặp mặt hai lần mà thôi.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng chống đỡ, làm cho mình càng thêm bình tĩnh, “Cho nên……Du Minh Tuấn, sau này đừng tiếp tục dây dưa không bỏ, anh có cuộc sống của anh, tôi cũng có của tôi, không can thiệp chuyện của nhau, như vậy đã quá tốt rồi!”

Nói xong, Mặc Lệ Tước ôm Cố Nam Nam cao điệu rời đi.

“Nam Nam, đừng đi!” Du Minh Tuấn vươn tay, muốn bắt lấy tay cô, thì bị Mặc Lệ Tước chặn lại, “Du tổng, tại sao không phát hiện ra, anh thích khiêu chiến điểm chủ chốt của tôi như thế?”

Ánh mắt chim ưng của Mặc Lệ Tước hiện lên hung ác nham hiểm sắc bén, sát khí bốn phía.

“Nếu còn tiếp tục dây dưa, tôi sẽ không ngại mà chơi cùng anh, nếu anh có đủ khả năng!”
Bình Luận (0)
Comment