Beta: Stuki^^
Trì Hoan tim cứ như vậy trầm xuống, mắt lạnh lẳng lặng nhìn Tô Nhã Băng đi tới.
Cô ta mặc một bộ váy màu trắng, tóc dài màu đen nhu thuận thả ngang vai, khí chất trong trẻo ôn nhu, trên mặt là nụ cười e lệ, nhìn ra được là do khẩn trương và thấp thỏm.
Âu Thấm trên mặt nụ cười từ đầu đến cuối không thay đổi: “Tô tiểu thư, mời ngồi.”
Tô Nhã Băng cẩn thận ngồi xuống, hướng Âu Thấm cúi đầu mỉm cười: “Âu tiểu thư, chào cô. “
Sau đó ngược lại nhìn về phía Trì Hoan, không biết vì sao người kia nhạt nhẽo lại vô cùng xa cách, cô ta tựa hồ có hơi bất đắc dĩ, bộ dáng muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Bắt đầu khi Tô Nhã Băng đi lên, Trì Hoan gần như duy trì một loại tĩnh lặng. Đôi môi đỏ thắm từ đầu đến cuối mang theo cười nhạt, nhưng không liếc mắt nhìn một cái, chứ đừng nhắc tới nói chuyện với cô ta.
Một người sáng suốt cũng nhìn ra được là cô khinh thường cùng chán ghét.
MC dẫn mấy câu rồi rời đi, gần như tất cả mọi người đều có thể nhìn ra thái độ Trì Hoan với Tô Nhã Băng —— cô khinh thường ở trước mặt bất kỳ người nào nói với cô ta nửa câu, nhưng cô ta cũng ngụy trang đồng dạng lên án Trì Hoan lạnh lùng và không thân thiện.
Chương trình này nửa giải trí nửa có tính chất tọa đàm, người MC tự nhiên không thể nào ngay từ đầu liền thẳng vào chủ đề.
Âu Thấm cùng với Tô Nhã Băng câu được câu không trò chuyện rồi mấy phút sau, nói đến trên mạng đả kích cô ta, liền cười hỏi:”Tô tiểu thư, cô thật sự là kết hôn rồi đúng không?”
Hỏi tới cái này, Tô Nhã Băng nước mắt liền rớt xuống, thoáng cái liền khóc không ra tiếng.
Âu Thấm trên mặt thật ra thì không có tâm tình gì, có chút thờ ơ, nhưng vẫn là rút cái khăn giấy đưa tới:”Tôi nghe nói chồng cô là có chút bệnh tâm lý? “
Tô Nhã Băng lau ướt nửa cái khăn giấy, mới nhắm mắt lại, nhưng vẫn có giọt nước mắt lăn ra. Như quay lại thời thập niên chín mươi, nữ minh tinh Quỳnh Dao diễn vai khóc làm rung động lòng người:”Kết hôn… Là sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi, cũng là tôi chuyện hối hận nhất.”
“Ồ? cô không yêu chồng của cô sao?”
Thanh âm của Tô Nhã Băng quanh quẩn tinh tế khóc sụt sùi, nhưng không rõ ràng: “Lúc trước tuổi còn nhỏ, thời điểm tôi vừa tới nước Mỹ chưa quen thuộc, tiếng Anh cũng không tiện, chồng tôi khi đó đối với tôi rất tốt. Theo đuổi tôi hơn nửa năm, lại giúp tôi rất nhiều… Tôi lúc ấy suy nghĩ, đời tôi cũng không cách nào lại yêu người nào, cho nên liền nhất thời xúc động gả cho anh ta, tại nước Mỹ chứng nhận kết hôn.”
Âu Thấm thuận theo lời nói của cô hỏi: “Cưới xong anh ta đối với cô không tốt sao?”
Tô Nhã Băng lắc đầu, nhưng nước mắt lại càng mãnh liệt: “Chồng tôi đối với tôi rất tốt, là tôi không đúng…”
“Nói thế nào?”
“Trước khi cưới, anh ta đối với tôi rất tốt, tôi rất cảm kích, cũng cho là mình có thể tiếp nhận, nhưng là…”
Cô ta dùng sức cắn môi, gần như muốn đem môi của mình cắn nát: “Tôi không nghĩ tới, tôi mặc dù gả cho anh ta, nhưng thân thể của tôi không tiếp thụ nổi…”
Dưới khán đài lập tức một mảnh xôn xao.
Ngay cả Âu Thấm đều không nghĩ tới còn cần như vậy, khóe mắt hất lên nhìn Tô Nhã Băng: “Ý của cô là… cô không có cách nào cùng với chồng cô chung phòng?”
Có thể là đã biết trước, cho nên Trì Hoan vào lúc này đối với lời nói này không có có phản ứng chút nào. Thậm chí muốn hướng lên trời liếc một cái, nhưng ống kính trước mặt lại thật là bất tiện.
Vì vậy cô nhịn, quả thực không có hứng thú nghe Tô Nhã Băng diễn vai khổ tình, tầm mắt không đếm xỉa tới chuyển đi.
Bất tri bất giác liền hướng đàn ông kia nhìn sang.
Trên mặt của Mặc Thời Khiêm vẫn là không có biểu tình gì, nhưng cặp mắt kia phá lệ đen nhánh thâm thúy, hơn nữa trải rộng lấm tấm ý cười. Cô luôn cảm thấy, khi đôi mắt hắn nhiễm ý cười, hắn nhìn qua vô cùng gợi cảm lại tà khí.
Cô thậm chí nhớ lại ngày đó hắn nói ——
[ em thích anh, nếu không em cũng sẽ không để cho anh làm nam nhân của em, cũng sẽ không nguyện ý theo anh lên giường. ]
Quai hàm cô hơi hơi gồ lên, vẫn là rời khỏi tầm mắt hắn, cưỡng ép đem sự chú ý lần nữa kéo trở lại trên sân khấu, gò má vô hình nóng bừng.
Âu Thấm cùng Tô Nhã Băng vẫn còn trò chuyện về Dương Hạo.
“Chồng cô có chứng buồn bã, biết anh ta đánh cô?”
Ánh mắt của Tô Nhã Băng đã không còn đỏ, bả vai kịch liệt trừu động, tâm tình giống như là đã vào ranh giới: “Tôi sau đó mới biết… Muốn cùng anh ta ly dị, nhưng anh ta sẽ tự tổn thương tới mình… Tôi không có cách nào, chồng tôi giúp tôi rất nhiều… Tôi không thể gặp chết không cứu.”
Âu Thấm không có phát biểu ý kiến, chống cằm lẳng lặng nghe, như có điều suy nghĩ.
Dưới đài, người có tham gia chương trình, các vị khách quý, thấp giọng trò chuyện với nhau, mặc dù không nghe rõ nội dung, nhưng nhìn ra được không ít người đã bắt đầu đồng cảm với cô ta.
“Anh ta một mực đánh cô sao?”
Tô Nhã Băng không có trực tiếp trả lời Âu Thấm, rơi lệ nhẹ giọng nói:”Thời gian dài tôi thành thói quen, bởi vì tôi cũng vẫn cảm thấy thật có lỗi. Bởi vì nghĩa vụ cơ bản của làm vợ cũng không cách nào thỏa mãn anh ta… Tôi thậm chí nghĩ, cả đời khả năng cũng là như vậy.”
Đoạn video này nếu như tung ra ngoài, không nói cô ta tại dư luận bên ngoài lật ngược lại, ít nhất cô ta có thể hòa nhau với Trì Hoan, có một nửa nhóm người đồng cảm.
Nhà báo, vốn chính là nơi dễ dàng bùng nổ nữ nhân đồng tình.
Mặc dù kết hôn không có nghĩa vụ là vợ phải thỏa mãn chồng, nhưng người nào để cho đối phương là người mắc chứng bệnh nóng nảy buồn bã, nghe vào dường như lại có chút liên quan.
Huống chi, vì là tình yêu thủ thân… Không ít người tất nhiên sẽ khịt mũi coi thường, nhưng người cảm động, cũng sẽ không ít.
Trì Hoan đoán không ra ý đồ của Âu Thấm.
Chương trình hôm nay nhìn qua càng giống như là vì Tô Nhã Băng đảo ngược tình thế.
Ít nhất hiện giờ hiệu quả nhìn qua là như vậy.
Cô chưa bao giờ thích thể hiện ra cảm xúc gì, huống chi cô cũng không cảm thấy chính mình rất thê thảm. Nhất là khi Tô Nhã Băng bên dưới sảnh đi lên, cô không có khả năng lộ ra đồng cảm, thậm chí tăng khí thế tự do phóng khoáng cao ngạo.
Co chỉ nhìn nam nhân từ đầu đến cuối lẳng lặng đứng ở nơi đó, lại thích thấy vẻ tà khí của hắn.
“Sau đó tôi nhìn thấy tin tức trong nước….. Chính là tin Trì tiểu thư tin kết hôn, mới biết… Tây Cố muốn kết hôn …”
Vào lúc này, cô ta vừa khóc vừa nói: “Tôi một mực cố gắng, rất muốn yêu chồng tôi, nhưng chồng tôi đánh tôi một trận, tôi lại tìm cách anh ta càng xa một chút. Thật sự là không có biện pháp… Tôi biết tôi rất vô sỉ, rõ ràng kết hôn rồi còn không quên được mối tình đầu… Nhưng tôi thật cũng không có nghĩ muốn phá hư cái gì.. Tôi thậm chí chưa từng nghĩ phải xuất hiện ở trước mặt của Tây Cố.”
Âu Thấm hỏi:”Cho nên cô trở về nước?”
“Tôi trở về nước chỉ là muốn… Nhìn tận mắt khoảnh khắc anh ấy kết hôn, chặt đứt nhớ nhung… Tôi từ lúc rời đi, anh ấy rất hận tôi..Tôi nghĩ, nếu như anh ấy cưới được vợ, sinh hoạt hạnh phúc mỹ mãn, tôi cũng không có lý do để có thể nhớ anh ấy rồi.”
“Các người là vô tình gặp nhau?”
Tô Nhã Băng gật đầu một cái: “Đêm hôm đó… Tôi bởi vì không muốn cùng chồng tôi động phòng… Hắn lại động thủ đánh tôi… Tôi liền trốn đi… Mưa to, tôi không biết đi nơi nào, không biết rõ làm sao liền chạy tới sân trường đại học lúc trước… Gặp anh ấy… khi đó trên mặt, trên người tôi đều là vết thương…”
Âu Thấm tựa như cười mà không phải cười:”Cho nên các người nối lại tình xưa?”
Tô Nhã Băng lập tức liều mạng lắc đầu: “Cái đó… Cũng chỉ là đồng cảm tôi, đưa tôi đi bệnh viện, giúp tôi đóng viện phí… Sau đó biết tình huống của tôi… Cảm thấy có lỗi với tôi, liền muốn tìm luật sư giúp tôi ly dị…”
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->