edit: Vân
beta: Bạch Mạn Y
Chương 157: Đi ăn với Mạc Tây Cố em rất vui vẻ?
Trì Hoan nhìn hắn, cũng không đưa tay ra nhận.
Mạc Tây Cố đem thuốc đưa ra:
“Không nhất định có tác dụng, tôi cũng chỉ là vừa nghe nói, mới nhớ tới em bị bỏng,nếu mà nghiêm trọng trong thời gian ngắn sẽ để lại sẹo, liền thuận tay mua một gói cho em.”
Loại chuyện thuận tay này, Trì Hoan vẫn là không quá tin tưởng.
Mạc Tây Cố dĩ nhiên là nhìn ra cô không muốn nhận lắm, có chút tự giễu lãnh đạm cười:
“Chẳng qua là một gói thuốc thôi, ngay cả lễ vật cũng không tính”.
Hắn dừng lại trong chốc lát mới bình thản nói:
“Nếu như em thật sự không muốn nhận đồ của tôi, vậy tôi đưa biên lai cho em, em đưa tiền lại cho tôi là được, bạn của tôi ở Pháp nói đã dùng qua cái này, hiệu quả không tệ, em có thể thử xem.”
Cuối cùng Trì Hoan vẫn đưa tay lên nhận lấy, mỉm cười nói:
“Tôi nhận, cảm ơn.”
Nói xong, cô tiếp tục cúi đầu xem thực đơn.
Toàn bộ quá trình ăn cơm, đều là Trì Hoan vừa ăn, vừa nghe hắn nói, Mạc Tây Cố ăn rất ít, mặc dù tay hắn từ đầu đến cuối đều cầm nĩa nhưng một phần thịt bò bít tết vẫn còn hơn phân nửa.
Ngược lại Trì Hoan cảm thấy mùi vị của tiệm ăn này khá được, Mạc Tây Cố nói chuyện, cô vẫn không ngừng ăn.
Ăn xong bữa chính, ngay cả bình thường cô không ăn điểm tâm ngọt bây giờ lại ăn rất nhiệt tình.
Mạc Tây Cố nhìn Trì Hoan cười:
“Thích thức ăn ở đây à?”.
Cô ngẩng đầu, chống lại đôi mắt của người đàn ông, cười chúm chím:
“Ăn rất ngon.”
“Có thể khiến em cảm thấy ngon, cũng không phải chuyện dễ dàng.”
Trì Hoan xuất thân giàu có, tất nhiên là món ngon gì cũng đều nếm qua rồi, có thể khiến cô cảm thấy cực kì ngon rất khó khăn.
Trì Hoan cười không nói, ngậm lấy ống hút uống nước trái cây.
“Tối hôm qua em đã thương lượng với hắn rồi sao?”
Trì Hoan lúc này mới nhớ, ngày hôm qua cô nói muốn thương lượng với bạn trai, nhưng Mặc Thời Khiêm không cho cô cơ hội nói chuyện, cô muốn hợp tác với bạn trai cũ, chủ động nói cho hắn biết, nếu hắn cảm thấy không có vấn đề, thì cô rất hoan nghênh mối làm ăn này, còn không đồng ý thì cô sẽ không nhúng tay vào.
Mạc Tây Cố nhìn nét mặt Trì Hoan, ngón tay nhẹ nhàng để lên mặt bàn, nụ cười nhạt nhòa:
“Em đáp ứng ăn cơm với tôi, có phải đại biểu hắn không phản đối?”.
Trì Hoan nghịch ống hút:
“Mạc tổng, giá anh đưa ra làm tôi rất động lòng, nhưng tôi không hiểu lắm, tại sao anh ra giá tiền cao như vậy để mời tôi… Giá như vậy, anh có thể mời tới hai minh tinh.”
Mạc Tây Cố kéo ra nụ cười nhạt nhẽo:
“Em sợ tôi hại em, hay là sợ tôi cố ý đến gần em?”.
“Cũng có thể lắm…. Tự nhiên lại được một món tiền lớn ai mà không nghi ngờ.”
“Nếu như tôi muốn đến gần em, vậy thì thế nào đây?”.
“Mạc tổng…”.
“Tôi mời em làm người phát ngôn, mặc dù ra giá cao hơn so với người khác, nhưng em vẫn phải làm tốt công việc phát ngôn như trước đây, chẳng lẽ, em quá lo lắng tôi lừa em?”.
Lo lắng, thật không có gì đáng lo lắng, bởi vì bây giờ sẽ không ai dám lừa cô.
Mạc Tây Cố phỏng chừng đã nhìn thấu tâm tư của Trì Hoan, thản nhiên nói:
“Tôi là thương nhân, từ đầu tôi đã nói, ở thương giới nói chuyện thương giới, tôi ra cái giá này… Một là bởi vì, em là người gần gũi với Mạc thị, thứ hai, tôi hy vọng ở trước mặt công chúng, chúng ta có thể hòa giải, điều này rất hữu ích với hình tượng của Mạc thị, người phát ngôn giống nhau, tôi có thể thu hoạch lợi ích càng nhiều, cho nên tôi nguyện ý ra cái giá này… Hai lý do này, có đủ để giải thích cho sự nghi ngờ trong lòng em không?”.
Trì Hoan đã ăn xong rồi, không đếm xỉa lau chùi môi của mình, nụ cười nhạt nhòa:
“Có thể, tôi chỉ có một yêu cầu… tôi không muốn qua lại với Mạc phu nhân.”
“Có thể, tôi sẽ —— toàn quyền phụ trách.”
… …
Ảnh chụp Mạc Tây Cố ăn cơm chung với Trì Hoan, trước khi Trì Hoan trở lại biệt thự, đã bị người ta cố ý đưa đến tay của Mặc Thời Khiêm.
Là một phong thư, thư kí tự mình đưa vào cho hắn.
Ánh mắt Mặc Thời Khiêm nhìn chằm chằm màn hình laptop, ngón tay đánh máy, ánh mắt liếc qua một cái, không có tên người nhận, cũng không có tên người gửi, chỉ là một phong thư sạch sẽ, nhàn nhạt hỏi:
“Từ đâu tới?”.
“Không biết, là được người ta đưa tới, nói là tài liệu quan trọng, muốn đích thân đưa cho ngài.”
“Huỷ.”
” Được.”
Thư kí lưu loát đem phong thư xé, không lưu ý, một chồng hình cứ như vậy tuột xuống, rời rạc rơi trên mặt đất.
Âm thanh gõ bàn phím cũng không dừng lại, thư kí cúi đầu nhặt, thời điểm nhìn rõ những hình kia sắc mặt có chút kinh ngạc, ngay sau đó cũng không dám tiếp tục trì hoãn, lập tức đem tất cả hình nhặt lên.
“Mặc tổng…”.
“Thứ gì.”
“Cái này… Chính ngài xem đi.”
Thư kí dò xét nhìn Mặc Thời Khiêm một cái, đem hình mở ra sắp xếp rải rác ở trước mặt hắn, ho khan một tiếng thật nhẹ:
“Hình như là Trì tiểu thư… Bị chụp lén.”
Mặc Thời Khiêm dừng động tác đánh máy lại, nghiêng đầu nhìn sang, sau đó, ánh mắt híp lại một chút.
Gương mặt đẹp trai của người đàn ông cơ bản không có biến hoá gì rõ ràng, nguyên bản là lạnh lùng, chẳng qua là đột nhiên có ảo giác càng lạnh lùng hơn, thư kí ở bên cạnh lại thực nghiêm túc suy đoán xem cấp trên có nổi giận hay không ——
Theo kinh nghiệm làm thư kí nhiều năm của hắn, người đàn ông ở địa vị càng cao, càng có tính độc chiếm đến khó hiểu… Nhất là loại chuyện ăn cơm với bạn trai cũ này… Là chuyện tương đối u ám.
Giọng điệu người đàn ông lạnh nhạt vang lên:
“Trước khi trời tối, bắt người đưa hình tới.”
Thư kí nhất thời không phản ứng kịp:
“À?”.
Mặc Thời Khiêm nâng mắt lên, thâm trầm lạnh lùng:
“Chữ cậu cũng không hiểu?”.
“Há, tôi biết, lập tức đi làm.”
“Ừm.”
Thư kí xoay người, ra khỏi phòng làm việc mới phát hiện sau lưng mình đều là mồ hôi lạnh…
Mặc tổng đây là… Mất hứng… Hay là không cao hứng?
Nếu nói Mặc tổng mất hứng, thật sự hắn cũng không nhìn ra, cũng sẽ không để cho hắn đi tra người đã chụp lén Trì tiểu thư, hay phái người theo dõi bên đó.
Không phải là không biết ngại nhưng… Người có kinh nghiệm nhìn mặt mà nói chuyện nhiều năm như hắn vẫn cảm thấy Mặc tổng chính là mất hứng.
Trong phòng làm việc.
Khuôn mặt người đàn ông anh tuấn không biểu tình, ngón tay thon dài ưu nhã rất tùy ý đẩy đẩy sấp hình, sắc mặt dần dần âm trầm xuống.
Trì Hoan ăn cơm với Mạc Tây Cố?
Hơn nữa… Theo ảnh chụp thì là từ trước và sau khi kết thúc bữa ăn, hắn nhìn lướt qua, thức ăn trong khay của Trì Hoan đều ăn xong rồi.
Còn ăn điểm tâm ngọt, có một ít bánh ngọt dính vào trên môi cô, người đàn ông ngồi đối diện đưa tay lau giúp cô…
Mặc dù cô đã tránh ra, tự mình lau.
Nước trái cây cũng uống hết.
Tối hôm qua hắn còn nghe Lý thẩm thở dài, nói khẩu vị của Trì tiểu thư gần đây không được tốt, buổi trưa chỉ ăn một chút xíu, buổi tối chỉ ăn một chút xíu, vốn đã rất gầy, không cần phải giảm cân.
Vậy mà ở bên cạnh bạn trai cũ, cô không chỉ ăn cơm với hắn, còn ăn rất vui vẻ?
Mặc Thời Khiêm híp mắt, tầm mắt lại dừng trên mặt Mạc Tây Cố, bộ dáng của hắn vẫn thân sĩ lãnh đạm như cũ, nhưng trong mắt lại ẩn ẩn sự hiểu rõ thực tế, u ám không thấy ánh mặt trời.