Trì Hoan thấy có người tới, cho là người ta nguyện ý dẫn họ xuống núi, lập tức mở cửa xe. Kết quả nhìn thấy gương mặt trẻ tuổi đẫm nước mắt, thút tha thút thít:“Bạn trai cô để tôi qua đón cô”.
Bạn trai???
Trì Hoan đại minh tinh cô đây như thế nào ai cũng không nhận ra rồi.
Nhưng thực ra mưa quá lớn khiến mọi thứ mơ hồ, lại thêm sợ hãi khiến cô gái trẻ không quá chú ý tới tướng mạo của Trì Hoan, huống chi người bình thường ai lại nghĩ có thể vô tình gặp được đại minh tinh ở đây.
Trì Hoan không hiểu lắm tại sao cô gái này lại khóc nhưng vẫn không có hỏi ra miệng, xuống xe đi tới chiếc ô, cô gái kia lập tức hướng ô sang che hết cho cô sợ cô bị ướt.
Cái ô này rất lớn, nhìn liền biết là ô tình nhân, Trì Hoan nói:“Tôi không sao, chính cô đừng để mình bị ướt”.
Đối phương liếc cô một cái không lên tiếng nhưng ô vẫn là hướng bên cô che chắn.
Trì Hoan hoàn toàn mê mang rồi.
Ghế lái xe đã bị Mặc Thời Khiêm chiếm cứ, đuổi chủ xe ra ghế sau, đợi hai người tới gần anh liền mởcửa ghế lái phụ cho Trì Hoan ngồi vào, cô gái kia thuận thế ra sau ngồi.
Xe nổ máy hướng chân núi đi xuống.
Ai ngờ cơn mưa này tới nhanh đi cũng nhanh, họ vừa xuống núi thì mưa cơ hồ cũng tạnh.
Trì Hoan mím môi nhìn người kia, lại chỉ thấy đường một nửa gương mặt anh lãnh đạm không có ý giải thích, người ta không nhận ra cô, cô cũng không muốn bại lộ thân phận liền không lên tiếng.
Kết quả xuống tới quán rượu dưới chân núi, xe mới vừa tắt máy đã bị ngay một đám cảnh sát bao vây. Trì Hoan còn chưa kịp định hình thì hai người phía sau không chờ xe dừng hẳn đã lăn một vòng ra khỏi xe, chạy tới phía cảnh sát chỉ vào Mặc Thời Khiêm tố cáo: “Chính là hắn ta, cướp xe của tôi còn đả thương người”.
Trì Hoan:“…”
…..
Cục cảnh sát.
Mặc dù Trì Hoan giải thích đây chỉlà hiểu lầm nhưng có báo án thì vẫn phải tới cục cảnh sát kê khai, huống chi Mặc Thời Khiêm đúng là động thủ, dù không gây thương tổn.
Nửa tiếng sau, Trì Hoan hắt hơi một cái cầm túi xách lên:“Chúng tôi có thể đi được chưa?”.
Cảnh sát liên tục nói:“Có thể có thể, Trì Tiểu thư đợi ghi chép hoàn tất chúng tôi liền đưa xe của cô trở về”.
Cô khẽ mỉm cười cảm ơn. Dứt lời hướng cửa rời đi.
Khi đi ngang qua đôi tình nhân kia, Trì Hoan dừng chân lại, gật đầu mím môi nói:“Thật ngượng ngùng, vốn chỉ muốn hai người đưa chúng tôi xuống núi, ai biết vệ sĩ của tôi lại xuống tay không biết nặng nhẹ như vậy, thực xin lỗi”.
Trì Hoan vẻ ngoài xinh đẹp, cười rộ lên càng khiến người ta xem mà vui vẻ, hơi chút hạ thấp tư thái khiến người không còn sức miễn dịch,nhất là người đàn ông kia, xấu hổ ngại ngùng nói:“Chỉ là hiểu lầm thôi, nếu chúng tôi đáp ứng ngay từ đầu thì cũng không xảy ra chuyện”.
Trì Hoan đưa tay vào túi xách tìm được món trang sức mới tinh đưa cho cô gái trẻ:“Đồ trang sức này là tháng trước tôi đi Milan định mua tặng bạn, nếu tiểu thư không chê tôi xin tặng cô làm quà cám ơn”.
Đồ trang sức nhìn qua thực sự rất đẹp, bản thân giá trị cũng không rẻ, cô gái kia tự nhiên cảm thấy nếu nhận cũng không hay:“Không cần, chúng tôi cũng không giúp gì lại còn ầm ĩ tới cục cảnh sát, cô tặng tôi vậy còn bạn cô thì sao?”
“Cô ấy không sao, dù sao cô ấy cũng là người có mới nới cũ, đưa cho cô ấy cũng chỉ phí hoài món đồ này thôi”.
Thấy Trì Hoan một mực đưa tay, cô gái cuối cùng vẫn là nhận lấy nói cám ơn.
Mặc Thời Khiêm nhìn cô gương mặt tinh xảo tươi cười cũng không có lên tiếng, yên lặng đi theo bên người.
Ngoài cửa có một thân hình cao lớn đứng đó. Mạc Tây Cố một thân tây trang ướt đẫm nước mưa, đầu hơi cúi nhìn Trì Hoan chằm chằm, có vẻ như đã đứng đó rất lâu rồi. Trì Hoan thấy anh tới, đầu tiên là ngẩn ra, ngay sau đó bật cười nói:“Tin tức của Mạc thiếu quả nhiên linh thông”. Thế mà lại tới tận đây tìm cô.
“Trì Hoan”
Anh ta gọi tên cô, phảng phất tâm tình đang giằng xé, lại không biết giằng xé vì điều gì:“Nếu như không phải ầm ĩ tới cục cảnh sát, cô định chơi trò mất tích đến khi nào?”
Trì Hoan nhìn anh ta cười:“Tôi chỉ không muốn tiếp điện thoại của anh, thế nào lại thành chơi trò mất tích?”
Anh lạnh lùng nói:“Bao gồm cả điện thoại của cha cô sao?”
Cô rũ mắt cười cười:“Tôi đây thường xuyên không nhận điện thoại của ông ấy, dù sao quan hệ cha con của chúng tôi vốn cũng không tốt lắm”.
Thái độ này dừng trong mắt Mạc Tây Cố thực sự là hời hợt tuỳ tiện, không chỉ là với cha cô, mà còn là đối với anh. Đồng tử anh co lại, nhướng mày nhìn về phía người đàn ông bên cạnh cô. Mặc Thời Khiêm nhìn thẳng anh ta, ánh mắt lương bạc. Nhìn qua rõ ràng là không biểu tình gì nhưng Mạc Tây Cố vẫn tự nhiên cảm nhận sâu sắc ánh nhìn mỉa mai cùng châm chọc. Yết hầu trượt xuống, Mạc Tây Cố nhìn họ đứng sóng vai nhau, đột nhiên cảm thấy nhức mắt chưa từng có.
Có lẽ bởi vì người phụ nữ này đột nhiên biến mất cả ngày, có lẽ là vì Mặc Thời Khiêm thay đổi quần áo không giống phong cách mọi khi, cũng có thể là do nguyên nhân nào khác anh không muốn nghĩ tới.
“Hôm nay cô ở cùng hắn cả ngày?”
Trì Hoan hơi nghiêng đầu:“Lời này của anh thực kì quái, ngày nào tôi với anh ấy chẳng ở chung một chỗ, lúc trước không phải anh còn cảm thấy có anh ấy bên người tôi rất nhiều chuyện không cần phiền toái tới anh, anh ấy đều có thể giải quyết hay sao?”
Mạc Tây Cố nhìn cô gương mặt tinh xảo vẫn đang nở nụ cười, môi mỏng mím thành một đường thẳng,có chút lãnh đạm, cho đến khi tầm mắt rơi vào trên trán cô, bỗng nhiên bao u buồn cùng nóng nảy cả ngày nay đều tan biến hết.
“Trì Hoan, chúng ta nói chuyện riêng đi”.
Lúc trước có người nói với anh, Trì Hoan là đại tiểu thư tính khí kiêu ngạo, tự do phóng khoáng, ai khiến cô không vui, cô liền cay nghiệt khiến người khó chịu, ai lấy cô, thuần phục được thì cô liền là cô gái nhỏ thú vị đáng yêu, không thuần được cô… cô chính là ngựa hoang mất cương.
Anh vẫn cho rằng hình dung như vậy có chút làm quá, giờ phút này đột nhiên anh lại cảm thấy đúng như vậy.
Trì Hoan thu lại tầm mắt từ trên người anh, nhìn về phía đường núi nơi họ vừa đi xuống:“Không cần, anh muốn nói gì tôi đều biết hết, anh chỉ cần nghe tôi nói là được”
Vì mục đích leo núi, mái tóc dài được cô búi lên, càng hiện ra vẻ bénhỏ, nhưng giọng nói lại hoàn toàn không còn tư thái nũng nịu, ngược lại nhàn nhạt bình tĩnh:“Tin tức lúc trước không liên quan tới tôi, nhưng Weibo sáng nay là tôi post, tôi sẽ không làm sáng tỏ, hơn nữa…”
Cô nhìn thẳng vào ánh mắt anh, nhíu mày cười:“Tôi đây, một không bịa đặt, hai không phóng đại sự thật, lúc trước tôi không nói gì, làm gì là vì tôi cho anh thời gian xử lý chuyện cũ, điều chỉnh lại cảm xúc chứ không phải tôi bao dung tha thứ cho vị hôn phu cùng bạn gái cũ cứ gặp nhau không rõ ràng”.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->