Editor: May
"Mặc Thời Khiêm, tôi hỏi cậu cậu đã làm gì con gái tôi rồi?"
Cả người Trì Hoan đều là cứng ngắc, tay chân lạnh lẽo.
Mặc Thời Khiêm ôm lấy cô gái trong lòng, khi lại nâng mắt lần nữa trên mặt liền chỉ còn lại có sẳng giọng trào phúng, "Ông thật sự cho là, chủ tịch Clod Summer sẽ hạ thân phận sang quý của mình tới tìm ông nói chuyện hợp tác và đám hỏi ư? Ông thực cho là, Laurence sẽ xem trúng đứa con gái ở trường học ngoại trừ lêu lổng với những người đàn ông khác nhau, quẹt thẻ mua hàng hiệu, ngay cả chứng nhận tốt nghiệp đại học cũng có thể không lấy được của ông sao? Ở trong mắt ông ta, đứa con gái của ông còn kém hơn Trì Hoan."
Có lẽ gia thế của Beth tốt hơn Trì Hoan, nhưng luận về cách làm người, Laurence càng chướng mắt Beth.
Larry biến sắc, giọng nói đè cao, không còn bộ dáng cười tủm tỉm tính tình tốt lúc trước nữa, "Mặc Thời Khiêm, rốt cuộc cậu đã làm gì con gái của tôi?"
Người đàn ông lạnh lùng liếc ông ta, đáy mắt tối đen bao trùm lạnh lẽo mà ý cười khinh bạc, "Ông hẳn nên hỏi, tôi muốn làm gì các người."
Ý tứ hàm xúc uy hiếp trong lời này đã muốn hoàn toàn rõ ràng.
Larry phu nhân vẫn không có lên tiếng nói chuyện, bà nhìn Mặc Thời Khiêm, lại nhìn nhìn cô gái bị người đàn ông ôm vào trong ngực, tiến lên lôi kéo cánh tay chồng mình, giọng điệu bất đắc dĩ, "Chúng ta trước đi lên xem Beth đi."
Larry thu hồi mặt nạ, lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, phất tay áo chạy lên lầu.
Mặc Thời Khiêm không quản bọn họ, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng, cúi đầu lên tiếng kêu, "Hoan Hoan."
Lúc này Trì Hoan mới chậm rãi ngẩng đầu, cũng đứng thẳng thân hình.
Cô há miệng, muốn nói nói, lại trong lúc nhất thời tìm không thấy lời kịch thích hợp, sau khi lặng im vài giây, cô khàn khàn giọng nói, "Mặc Thời Khiêm, em muốn đi trở về."
Bây giờ cô không muốn làm gì, cũng không muốn nghĩ gì, thầm nghĩ trở lại trên giường của mình, ngủ một giấc thật ngon, nghỉ ngơi thật tốt.