Beta: Stuki^^
Cho đến khi cô có thể lấy lại được thanh âm của mình, cô mới nghe được giọng nói trầm trầm của hắn: ” Tôi sẽ tự thú!, ” thanh âm của hắn thật thấp: ” Em có thể kiện tôi.”
Tự thú?
Trì Hoan nâng mắt lên, mắt nhìn hắn.
Trước khi hắn nói ra hai chữ này, cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện muốn kiện hắn. Dĩ nhiên, cô cũng không có khả năng bởi vì hắn nói như vậy, cô sẽ buông tha hắn.
Hắn quỳ một chân trên thảm phía cuối giường, trên gương mặt mặt tuấn mỹ nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào. Một chút cũng không có chút cảm giác chật vật, giọng nói khàn khàn, lạnh lùng, ung dung tỉnh táo.
Trì Hoan nhìn hắn một lúc lâu.
Trong quá trình này, hắn vừa không nói lời nào cũng không đứng dậy, giống như là chờ cô xét xử, tựa hồ cũng không có muốn ý giải thích, yên lặng mà trầm mặc.
Trì Hoan từ trong chăn chui ra, chân trần giẫm đạp ở trên thảm trải sàn, đi tới cuối giường, ngồi xuống ở trước mặt hắn.
Tóc dài mà xốc xếch, mặc áo của hắn, lông mi bị nước mắt làm ướt, thanh âm bởi vì kêu khóc rít gào cầu xin tha thứ mà khàn khàn, không một biểu hiện nào không tố cáo hôm qua bị dày xéo đến thê thảm.
Trì Hoan dùng sức điều chỉnh hô hấp, sau đó bình tĩnh mở miệng: ” Anh nói, tại sao?”
Hắn vẫn cúi đầu: ” Xin lỗ!.”
“Xin lỗi? Anh nói xin lỗi sẽ có ích sao? Nói xin lỗi thì có thể làm cho sự việc đêm qua không xảy ra sa? Có thể làm cho tôi vẫn là một xử nữ sao? Xem là tôi không có bị anh cường bạo sao?”
Hắn yên lặng mấy giây, nhàn nhạt nói: ” Tôi không có cách nào bồi thường được cho em, cho nên, em kiện tôi đi.”
Không cách nào bồi thường, chỉ có thể trừng phạt.
Trì Hoan lạnh lùng nhìn hắn: ” Em hỏi anh tại sao!.”
Hắn ngẩng đầu nhìn cô: ” Có quan trọng không?”
“Có câu nói chết không nhắm mắt, chính là muốn biết vì sao mình chết, nếu không sẽ không nhắm mắt được.”
Qua mấy giây, hắn nhàn nhạt mở miệng: ” Tối hôm qua tôi uống rượu có thuốc thúc tình, ý thức không rõ.”
Nàng lạnh giọng châm chọc: ” Anh có chướng ngại không cứng nổi?”
Ánh mắt Mặc Thời Khiêm tối sầm lại, nhìn cô: ” Em nhất định phải cùng tôi thảo luận cái vấn đề này sao?”
Khuôn mặt xinh đẹp lại mỉm cười lạnh lùng: ” Người bình thường chẳng lẽ cần phải uống loại thuốc này? Nha, tôi nhớ ra rồi, anh không phải là không thể cứng rắn? Hay là cứng rắn không được bao lâu, cho nên mới phải uống thuốc, đúng không? Dù sao chỉ có mấy phút, khó trách vị hôn thê của anh muốn cùng Đường Việt Trạch bỏ trốn.”
Trì Hoan không phải là không biết những lời này nói ra giết địch một ngàn nhưng tự thương tổn tám trăm( ý đau người cũng đau mình), nhưng cô nhìn bộ dạng của hắn, cho dù quỳ dưới đất cũng không nhìn ra được bất kỳ sự thành tâm hối hận nào, ngược lại thì một dáng bình tĩnh tuyệt đối, ung dung không có việc gì, cô không cách nào hả giận được.
Hai bên huyệt thái dương nhảy thình thịch, mấy giây sau hắn trầm giọng: ” Mặc dù thật xin lỗi, nhưng nếu tôi đã đè em xuống làm mấy lần thì cũng là một tội cường bạo. Nếu như em thật đã quên tối hôm qua em khóc cầu tôi kết thúc như thế nào, tôi cũng không thèm để ý làm nhiều hơn một lần nữa. Để cho em trong lúc thanh tỉnh có thể cảm nhận được đến cùng có phải hay không chỉ có mấy phút.”
Trì Hoan cắn môi nhìn hắn quỳ một chân trước mặt cô, ngón tay siết chặt, giận giữ hét lớn:” Fuck! Anh uống thuốc liền uống thuốc. Anh uống thuốc xong không đi tìm vị hôn thê của anh, tại sao phải chạy tới tìm tôi?”
Hắn thản nhiên nói: “Cô ấy không chịu! Tôi ở trong bồn tắm ngâm một giờ, cho là không sao. Vừa vặn em gọi điện thoại cho tôi, không phải là bảo tôi tới sao?.”
Hắn đã đáp ứng đến, một là đánh giá cao sức nhẫn nại của chính mình, cho là không sao, hai là bởi vì Trì Hoan ở trong điện thoại nổi giận, lại lấy thân phận uy hiếp hắn. Dĩ nhiên, hắn không loại trừ những hình ảnh mị hoặc khi uống rượu của cô làm ảnh hưởng tâm trí hắn.
Trì Hoan tự nhiên cũng nhớ tới, tối hôm qua khi cô gọi điện thoại cho hắn, hắn nói với mình hắn không thoải mái, muốn tìm người thay hắn tới.
Nhưng lúc đó, Trì Hoan suy nghĩ sau này có thể không có cơ hội gặp mặt, muốn đem lễ vật tự mình tặng cho hắn, cộng thêm uống rượu làm tâm phiền ý loạn, khó tránh khỏi có chút càn quấy.
” Cô ta không chịu chẳng lẽ tôi chịu? Cô ta mới là vị hôn thê của anh, anh không đem cô ta làm, ngược lại anh lại chạy tới cường bạo tôi? ”
Gương mặt tuấn mỹ của hắn vô cùng bình tĩnh, tròng mắt đen như đàm sâu không đáy: ” Đại khái là bởi vì lần trước vô tình thấy em thay quần áo, thì đã từng nghĩ tới sau này sẽ làm như vậy.”
Trì Hoan ngây người, á khẩu nhìn hắn.
Chờ khi cô phản ứng lại, giơ tay lên,một bạt tai đập trúng trên mặt của hắn.
Cô lạnh lùng nói: ” Mặc Thời Khiêm! Anh ỷ vào việc tôi không dám để cho người của toàn thế giới biết rõ tôi bị cường bạo, cho nên anh mới không có sợ hãi?”
Hắn thản nhiên nói: ” Lấy bạo lực, uy hiếp hoặc là dùng thủ đoạn khác cường bạo một người phụ nữ, phạt từ ba năm đến mười năm. Nếu như em vẫn muốn rạng rỡ lập gia đình, tôi có thể đem chuyện này đè xuống, không cho Mạc Tây Cố hay bất kỳ truyền thông nào biết. Nhưng thù lao là, thời hạn thi hành án giảm phân nửa.”
Trì Hoan cơ hồ là không tưởng tượng nổi trừng hắn.
Hắn lại có thể vào lúc này, tỉnh táo, có trật tự logic trước sau cùng mình thảo luận thời hạn thi hành án?
“Anh dám chỉ tôi phải kiện anh? Mặc Thời Khiêm, nếu như tôi cái gì cũng không quan tâm, cha tôi có thể để cho anh ở bên trong tù đợi mười năm.”
Hắn cười nhẹ, thản nhiên nói: ” Cái tội cường bạo này nếu như tôi không thừa nhận, ai thắng ai thua rất khó nói. Đại tiểu thư! Camera ở hành lang sẽ chụp là em mở cửa cho tôi, ghi chép của điện thoại di động sẽ chứng minh là em gọi điện thoại cho tôi. Tối hôm qua là tôi cường bức em không sai, nhưng nếu như tôi tại tòa án nói ngược lại, bảo em tối hôm trước hôn lễ theo tôi ngủ, cũng không phải không có người tin tưởng tôi.”
Trì Hoan nhìn hắn, thật lâu không nói ra lời.
Trì Hoan bị lời nói này làm tức giận đến ngực cũng đau, nhưng vẫn biết hắn nói đều có lý.
Nếu như hắn không nhận, hắn hoàn toàn có thể trả ngược lại cô. Cho dù ba ba của cô là Thị trưởng thành phố có thế lực lớn, một khi làm lớn chuyện, cho dù có thắng kiện, danh dự của cô cũng sẽ chịu ảnh hưởng, rớt xuống ngàn trượng.
Trì Hoan cơ hồ là không thể tin tưởng: ” Anh nguyện ý để cho chuyện này từ nay chôn xuống bụi đất, tôi tiếp tục cử hành hôn lễ rạng rỡ của tôi, mà anh ở trong ngục nghỉ ngơi một năm rưỡi?”
Nam nhân vững vàng trả lời: ” Khi Thị trưởng tới tìm tôi, tôi đã đáp ứng ông ấy sẽ chiếu cố em, bảo vệ an nguy của em, không cho bất kỳ tổn thương nào. Tôi đã tổn thương em, không cách nào vãn hồi, chỉ có thể đem thương hại ép đến mức thấp nhất. Huống chi, phạm sai lầm thì phải gánh vác..”
Chuyện này, chỉ cần hắn tự thú, không cho chuyện tối ngày hôm qua tiết lộ nửa chữ, mới có thể đem tổn thương đè thấp đến nhỏ nhất.
Một khi kiện ra toà án, bị truyền thông biết, hôn nhân của cô, tiền đồ của cô, hết thảy tất cả của cô, cho dù cô là người bị hại, cũng sẽ phải chịu tổn thương cực lớn.
Trì Hoan nhìn hắn, lại xa lạ giống như là lần đầu tiên biết hắn.
Tiết trời âm u, ngoài cửa sổ trời lại bắt đầu mưa, giọt mưa bị gió thổi lên cửa sổ thủy tinh, phát ra âm thanh bộp bộp.
Đầu Trì Hoan ngoảnh nhìn ra phía ngoài.
Không cùng Mạc Tây Cố kết hôn —— cái ý niệm này cho tới bây giờ không có xuất hiện rõ ràng trong đầu cô như vậy, nhưng nó từ lâu đã một mực xuất hiện quanh quẩn ở đâu đó, rồi đột nhiên chui ra từ lớp sương mù dày đặc.
Từ khi thấy Mặc Thời Khiêm nằm ở bên người cô, Trì Hoan cũng biết cô không thể nào cùng Mạc Tây Cố kết hôn rồi.
Chẳng qua là, bây giờ, Trì Hoan lại không cảm thấy thương tâm, chỉ cảm thấy như trút được gánh nặng,
Giống như chuyện kết hôn này, không biết từ khi nào thì bắt đầu trở thành gánh nặng mà không phải là mong đợi của cô nữa rồi.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->