Beta: Stuki^^
Trì Hoan nhìn Mặc Thời Khiêm, thần sắc của hắn rất bình thường, thật giống như không nhìn ra cô đang tức giận.
Đem hắn đẩy ra, Trì Hoan mang theo một bụng khó chịu chân trần đi vào phòng tắm.
Tạm khoác áo choàng tắm đi ra, Mặc Thời Khiêm đã không có ở trong phòng ngủ, Trì Hoan đóng cửa lại, thay quần áo của mình xong lúc này mới quay về hướng gương sửa sang lại mái tóc dài của mình.
Da thịt trắng noãn, lộ ra chút sắc trắng hồng.
Mặc Thời Khiêm ở trong phòng bếp nấu mì, Trì Hoan đi tới cửa, nắm chặt lấy nắm cửa hỏi: ” Em muốn thu dọn đồ đạc, anh có cái túi nào không?”
Thân hình hắn thật cao, mặc áo màu xám đậm dệt len rất đơn giản, dù là đứng ở phòng bếp cũng không mất đi một chút khí thế nào: ” Không cần thu thập, vốn mua chính là để tạm thời dùng, đều để lại ở chỗ này là được rồi.”
“Không muốn, em muốn mang đi.”
Hắn nghiêng đầu nhìn lại:” Em thiếu những thứ này sao?”
Cô á khẩu không trả lời được, cô dĩ nhiên không thiếu.
” Nếu em thiếu hoặc là thích thì nói, anh cho người đi mua về cho em. ”
Trì Hoan “…”
Đem đồ đạc của cô để lại chỗ này, ý tứ rõ ràng chính là về sau cô sẽ còn tới ở.
Trì Hoan lại cảm thấy cô rất giống đang náo loạn với hắn, giống như giấu đầu hở đuôi, vốn không phải vật rất quan trọng gì, cô cũng không thiếu thật.
Vì vậy lại bực mình quay trở về, chỉ mang theo túi xách mới mua, sau đó nhặt mấy thỏi son ném vào, những thứ khác như quần áo để lại, mỹ phẩm dưỡng da cũng cầm cái hộp xếp vào.
Thời điểm ăn mì, cô liền cúi đầu im lìm không nói một tiếng.
Cũng không có để ý đến tư thế của hắn.
Bất quá… Cô cảm giác cô thế nào cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.
Hắn thậm chí như là không có chút phát hiện nào, hết thảy như thường, huống chi lúc đầu Mặc Thời Khiêm cũng không phải là người nói nhiều.
Chỉ có thời điểm muốn cùng cô lên giường mới có thể nói thêm mấy câu dụ dỗ cô.
Tại hầm đậu xe, Mặc Thời Khiêm lái xe của Trì Hoan đưa cô trở về, như thường ngày thay cô mở cửa xe.
Trì Hoan nhíu mày, buồn buồn nói: ” Bên ngoài tiểu khu nhà em đầy ký giả, làm sao bây giờ?”
Mặc Thời Khiêm nhàn nhạt nói:” Đã xử lý xong.”
Trì Hoan “…”
Chuyện khi nào?
Trì Hoan suy đoán có chút u oán, người này có phải hay không chỉ mong cô đi sớm một chút.
Lái xe đến dưới lầu nhà trọ của cô, quả thật đã không thấy phóng viên, Trì Hoan lúc này mới nhớ tới chuyện tối hôm qua ở 1999, bản lĩnh của người này so với tưởng tượng của cô càng lớn hơn, xử lý mấy người ký giả thì tính là gì.
Bất quá chừng mấy ngày không có trở lại, mở cửa ra thì một lớp bụi tốc thẳng vào mặt.
Tròng mắt đen của Mặc Thời Khiêm từ trên cao nhìn chằm chằm cô, giọng nói vẫn trầm thấp: ” Để cho người giúp việc của Trì gia qua giúp em làm cơm với dọn dẹp nhà?”
Trì Hoan ngồi ở trên ghế sa lon, không có lên tiếng.
Mặc Thời Khiêm dường như cũng không thèm để ý, giơ tay lên một cái trên đầu của cô, lãnh đạm nói:” Em ở nhà nghỉ ngơi, buổi tối anh lại tới.”
… …
Sau khi hắn đi, một mình Trì Hoan ngồi trên ghế sa lon quen thuộc,cô ôm lấy gối ôm ngẩn người.
Sự việc ở tại Tây Sơn ba ngày trước giống như là một giấc mộng, có lẽ hoang đường, nhưng đủ để cô thoát ra.
Về tới đây, thì đồng nghĩa với trở lại thực tế.
Ngẩng đầu nhìn lại bó hoa hồng kia, lúc cô rời đi đã bắt đầu khô héo, đến bây giờ đã hoàn toàn héo tàn rồi.
Trì Hoan ở thư phòng mở máy vi tính xách tay ra kiểm tra hòm thư, kịch bản, điện thoại di động đột nhiên chấn động.
Cô ngước mắt nhìn, trên màn ảnh sáng lên ba chữ Mạc Tây Cố.
Trì Hoan nhìn hộp gấm màu xanh da trời bên cạnh máy vi tính xách tay, vẫn đưa tay cầm điện thoại di động lên, trượt phím nghe.
“Trì Hoan.”
Thanh âm của Mạc Tây Cố có chút khàn khàn, lại có chút ngoài ý muốn, đại khái là không nghĩ tới cô lại đột nhiên nghe điện thoại, cho nên thoáng cái không biết nên nói cái gì.
Trì Hoan nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính xách tay, thản nhiên nói: ” Anh tìm tôi có việc sao?”
” Em bây giờ ở nơi nào?”
“Tôi đang ở nhà.”
Yên lặng trong chốc lát, Mạc Tây Cô ở phía kia hỏi:” Em có thể đi ra ngoài gặp mặt anh được không?”
Trì Hoan đưa ngón tay vuốt vuốt hộp gấm kia, không do dự liền đáp ứng: ” Được. ”
Mạc Tây Cố ở bên kia báo thời gian ước định cùng địa điểm, ngay tại buổi trưa, ở trong một tiệm cơm Tây.
” Được.”
… …
Buổi trưa, phòng ăn tây, chỗ ngồi tương đối kín đáo.
Thời điểm Trì Hoan đến, Mạc Tây Cố đã đến, anh ta đang nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ đến xuất thần, cho đến khi túi đặt ở trên bàn, phát ra âm thanh nhỏ nhẹ, anh ta mới quay đầu lại.
Một thân màu trắng mộc mạc, áo khoác ngoài màu đen khiêm tốn, khăn choàng vàng nhạt che mặt, kính râm màu trà che gần hết khuôn mặt, tóc dài cũng thắt lại.
Sau khi ngồi xuống, cô liền tháo khăn quàng cùng kính râm.
Chẳng qua chỉ không gặp mấy ngày, gặp lại giống như là cách xa hơn mấy tháng rồi.
Trì Hoan chỉ mang đồ trang sức trang nhã, nhưng thần sắc lại rất tỉnh táo, giữa lông mày cũng không có tí nào gọi là ai oán buồn bã. Khuôn mặt thanh nhã sạch sẽ, ít đi vài phần đáng yêu, nhiều hơn một chút trầm tĩnh.
Ngược lại thì anh ta, mặc dù tuấn mỹ như cũ, nhưng sự lãnh đạm giữa hai lông mày, bao phủ một tầng u ám, thậm chí có chút tiều tụy và tâm phiền ý loạn.
“Tìm tôi có việc gì sao?”
Mạc Tây Cố nhìn cô, thấp giọng hỏi: ” Mấy ngày nay em ở nơi nào?”
Trì Hoan cười: ” Anh đặc biệt hẹn tôi ra, không phải chỉ vì hỏi cái này chứ?”
Anh ta nhìn Trì Hoan một lát, mới thản nhiên nói:” Diêu tỷ nói khoảng thời gian này tất cả mọi người đều không liên lạc được em, cũng không biết em ở nơi nào, lo lắng em sẽ xảy ra chuyện.”
“Tôi không sao, chỉ là muốn yên tĩnh một thời gian mà thôi.”
Mạc Tây Cố thâm trầm nhìn cô, chậm rãi nói: ” Ngày đó em đi quá vội vàng, anh chưa kịp nói với em một tiếng xin lỗi. Trì Hoan, thật xin lỗi!.”
Lời này, tại giáo đường thật ra thì Mạc Tây Cố đã nói qua.
Chẳng qua là cô biến mất không thấy mấy ngày nay, áy náy của anh ta lại điên cuồng nảy sinh rất nhiều.
Anh ta thậm chí không cách nào thích ứng, Trì Hoan đột nhiên từ trong cuộc sống của anh ta biến mất, vốn là người con gái anh ta chuẩn bị muốn cùng trôi qua một đời với nhau.
Không thể nói là đau thấu tim gan, nhưng rất là không quen, rất vắng vẻ.
Anh ta mỗi ngày đều gọi cho cô mấy cuộc điện thoại mà cô chưa bao giờ tiếp, hôm nay đột nhiên đáp ứng cùng gặp mặt … Mạc Tây cố rất là bất ngờ, anh cho là Trì Hoan sẽ quyết tuyệt không xuất hiện ở trước mắtanh ta nữa.
Trì Hoan hời hợt: ” Mọi chuyện đã qua rồi.”
Vừa nói, Trì Hoan vừa lấy túi sách đặt ở trên đầu gối của chính mình, mở dây khóa ra, đem hộp gấm màu xanh da trời lấy ra, dùng ngón tay đẩy đến trước mặt của của Mặc Tây Cố: ” Anh đưa cho tôi những vật khác tôi sẽ không trả lại toàn bộ cho anh, nhưng chiếc nhẫn này có ý nghĩa khác biệt, hôm nay đem trả lại cho anh.”
Có vài thứ không còn cần, nhưng có vài thứ không thể nhận.
Bởi vì là nhẫn cưới, cũng bởi vì giá trị 9 cara kim cương.
Mạc Tây Cố nhìn cái hộp kia, yết hầu ở cổ họng trên dưới lăn lăn: ” Em không cần cố ý đem nó trả lại cho anh.”
Trì Hoan cười khẽ: ” Cố ý sao? Tôi nghĩ đến anh tìm tôi đi ra gặp mặt là có chuyện đấy.”
Thật ra thì cô đáp ứng gặp mặt Mạc Tây Cố chủ yếu là vì trả chiếc nhẫn này.
Nhưng cô thấy anh ta đối với chuyện này cũng có nhiều bài xích, ngược lại mình ở nhà tạm thời cũng không có chuyện gì.
Mạc Tây Cố nhìn hộp nhẫn, ngẩng đầu đang muốn nói cái gì ——
Xoạt xoạt một tiếng, bạch quang thoáng qua.
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->