Editor: Hyna Nguyễn
Beta: Stuki^^
—————————
Ba chục triệu… Tiền thuê?
“Anh biết Tô Nhã Băng ở nơi nào?”
“Không biết.”
“Vậy sao anh lại nói năm giờ chiều?”
Nam nhân theo trong gương liếc nhìn cô một cái, trên môi dao động nở ra một nụ cười mỏng: “Không phải là còn có một ngày sao?”
Trì Hoan đứng ở cửa, bĩu môi một cái, nhẹ rên lên một tiếng:”Mạc Tây Cố không tìm được, anh chắc chắn là anh nhất định có thể tìm được sao?”
Hắn liếc cô một cái, khớp xương ngón tay rõ ràng đang vặn khăn lông, nhàn nhạt nói: “Anh không tìm được, sẽ không có người nào khác có thể tìm được.”
Trì Hoan, “…”
“Thẩm Tiểu nói… Anh gọi điện thoại cho Nhã Băng sau đó cô ta mới mất tích, anh đã nói với gì với cô ta vậy?”
“Bất quá nhắc nhở cô ta một ít chuyện mà cô ta đã làm thôi.”
Trì Hoan bất mãn:”Chuyện gì, anh nói rõ ràng ra xem nào.”
Nam nhân dùng khăn lông chậm rãi lau sạch mặt của mình, sau đó từ từ giặt rửa khăn lông, chính là không có ý tứ muốn trả lời câu hỏi của cô.
Trì Hoan giậm chân:”Anh nói đi a.”
Gợi chuyện gây tò mò cho cô, nói chuyện lại nói một nửa, thật đáng xấu hổ.
Cô nhíu lại lông mày;”Anh không sợ Tô Nhã Băng đến lúc đó cắn ngược lại dỗ lỗi cho anh là người bắt cóc cô ta sao? Cô ta cố ý trốn, chính là vì để cho Mạc Tây Cố tìm tới em, cô ta nhất định muốn tạt nước dơ trên người của em, thế mà anh còn dám thu ba chục triệu.”
Nam nhân nhàn nhạt nói: “Trì Hoan, em lo lắng quá nhiều rồi.”
Cô lẩm bẩm: “Em đương nhiên là lo lắng rồi, Mạc gia dầu gì là nhà giàu có số một số hai ở đây, mặc dù không có bản lĩnh làm khó em quá nhiều, nhưng Mạc Tây Cố nếu thật sự nhận định em đã làm cái gì với Tô Nhã Băng mà ra mặt vì cô ta thì em ở trong vòng giải trí này sẽ khó lăn lộn hơn rất nhiều.”
Ít nhất sẽ ít đi một bộ phận nhà đầu tư nguyện ý cùng hợp tác với cô.
“Có anh ở đây, em cái gì cũng không cần lo lắng.”
Ngữ điệu của hắn bình thường nhưng lại giống như là một cục đá trong lúc vô tình thả vào trên mặt nước yên tĩnh, làm mặt hồ có tầng tầng sóng gợn.
Hắn đem khăn lông giặt sạch phơi lên, xoay người đi ra cửa, giơ tay lên sờ đầu của cô một cái rồi nói:”Dậy rồi liền rửa mặt ăn điểm tâm thôi.”
Trì Hoan”…”
Cô xoay người nhìn bóng lưng của hắn, nặng nề hừ một tiếng, mất hứng nói:”Tay của em đều bị Mạc Tây Cố làm cho bị thương rồi, anh nên sớm nói cho em biết, nói không chừng em sẽ không đi mở cửa.”
Mặc Thời Khiêm dừng chân lại, xoay người, cau mày:”Anh ta làm em bị thương sao?”
Mạc Tây Cố dù là một nam nhân nhưng vẫn là công tử tiêu chuẩn nhà giàu có quý, hắn cho là anh ta dù như thế nào đi nữa cũng không động thủ với nữ nhân. Hắn quay lại bước mấy bước trở về trước mặt cô, trầm giọng hỏi, “Nơi nào bị thương?”
Trì Hoan vén tay áo lên, đem cổ tay cho hắn nhìn, ủy khuất nói:”Nếu không phải em cơ trí thì cổ tay thiếu chút nữa bị anh ta bấm đứt rồi.”
Mặc Thời Khiêm nhìn chằm chằm vết thương màu xanh máu ứ đọng trên cổ tay cô, lông mày nhíu lại sâu hơn, xẹt qua ít hung ác, qua một lúc lâu mới nhàn nhạt nói:””Rửa mặt xong anh thoa cho em ít thuốc.”
Cô mím môi, buồn buồn nói:”không cần, để như vậy rồi cũng sẽ tốt thôi.”
Ngón tay Mặc Thời Khiêm nâng cằm của cô lên, trên mi tâm của cô hạ xuống một cái hôn nhẹ nhàng, thật thấp giọng nhàn nhạt nói:”Ngoan ngoãn đi thoa thuốc đi.”
Đợi cô ngẩng đầu nhìn cằm của nam nhân kiên nghị, trái tim nhỏ có chút xao động.
… …
Bữa ăn sáng chỉ mua một phần.
Mặc Thời Khiêm nấu cho mình tô mì, cũng nấu cho cô một chén nhỏ, Trì Hoan làm ra tư thế rất rộng rãi chia một nửa bánh bao hấp cho hắn.
Yên lặng ăn điểm tâm.
Mặc Thời Khiêm cho cô một loại cảm giác an toàn, loại cảm giác an toàn do hắn đem lại này có được khi hắn làm vệ sĩ cho cô ba năm qua dần dần tích lũy được, hắn gần như không có để cho cô thất vọng chút nào.
Cho nên cho dù cô đến nay không rõ ràng thân phận của hắn, năng lực của hắn, hắn rốt cuộc là loại người nào, nhưng hắn nói có thể tìm được Tô Nhã Băng, cô liền tin tưởng hắn có thể tìm được.
Về phần Mạc Tây Cố … Anh ta có muốn hiểu lầm cô hay không, cô cũng không thèm để ý.
Sau khi sống chung với nam nhân trước mắt này, cô cảm thấy hắn lại cho cô một loại cảm giác sâu không lường được, giống như là một giếng cổ ẩn sâu tại rừng rậm, u ám thâm thúy.
Chỉ cảm thấy đó là một cái cái giếng sâu, nhưng không biết rốt cuộc sâu bao nhiêu, cũng không biết dưới đáy chôn giấu cái gì.
Mặc Thời Khiêm ngước mắt nhìn tiểu nữ nhân cắn bánh bao hấp rồi lại nhìn mình chằm chằm suy nghĩ xuất thần một lúc lâu, tròng mắt hơi híp, đũa liền linh hoạt đem bánh bao hấp cô đang cắn đoạt đi.
“Mặc Thời Khiêm!” Trì Hoan kịp phản ứng lại, thấy hắn đã bình tĩnh đem bánh bao hấp mới cướp được trong miệng cô ăn mất, mím môi, gương mặt nhỏ nhẹ nóng lên, buồn bực nói: “Anh không thấy bẩn sao nhưng em ngại bẩn, chán ghét chết mất.”
Hắn ngước mắt nhìn cô nói: “Anh còn có thứ càng buồn nôn hơn.”
Trì Hoan cảm thấy cô có thể đùa bỡn với lưu manh nhưng vẫn không phải là đối thủ của hắn, liền im miệng ăn mì.
Lại một lát sau, cô cắn đũa đột nhiên hỏi: “Khuya ngày hôm trước, Bạch gia đại tiểu thư, Bạch Tụng… Hảo huynh đệ của anh Thịnh Đường, thật không thích cô ấy một chút nào sao?”
Hắn không ngẩng đầu nói: “Không thích, không thể nào thích được nha.”
Trì Hoan không khỏi cảm thấy, Thịnh Đường nói không thích, chưa chắc thật sự không thích, Mặc Thời Khiêm nói không thể nào, vậy là khả năng có không nhiều lắm, bởi vì người đứng xem ở bên ngoài luôn sáng suốt hơn, huống chi đây là hai nam nhân đã nhận thức hơn mười năm.
“Tại sao? Anh ấy muốn độc thân sao.”
Mặc Thời Khiêm lần này ngẩng đầu lên, một đôi mắt khóa mặt của cô thản nhiên nói: “Cậu ấy muốn độc thân hay không em đều biết sao, lần trước trò chuyện rất vui vẻ?”
Dù hắn không nói rõ ràng nhưng Trì Hoan coi như cũng đánh hơi được.
Trì Hoan hơi hơi quyệt môi, có chút đắc ý:”Cảm giác, trên người anh ấy có một loại cảm giác độc thân lâu năm.”
Hắn đang ngồi đối diện với cô ngón tay cầm đũa, nhìn chằm chằm cô nói: “Em đối với cậu ta có cảm giác sao?”
Trì Hoan nhìn hắn, cô luôn cảm thấy nam nhân này dù là âm thầm không nổi giận cũng đều có loại khí tràng chèn ép từ trong xương toát ra ngoài: “Anh ấy không phải là huynh đệ tốt nhất của anh sao, em chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi, anh cái này mà cũng ghen sao?”
” Ừ, cậu ta là anh em của anh, không phải là của em, em chỉ cần quan tâm một mình anh là đủ rồi.”
Trì Hoan”…”
Trì Hoan nâng cằm lên hỏi: “Em chỉ cảm thấy kỳ quái mà thôi, ngay cả anh cũng đã có một vị hôn thê, cả người anh ta từ sợi tóc đến giầy đều viết lên mấy chữ nam nhân trêu hoa ghẹo nguyệt, tại sao lại giống như đối với nữ nhân đều không cs hứng thú lắm.”
Mặc Thời Khiêm mặt không cảm giác nhìn cô: “Em đối với cậu ta rất có hứng thú nhỉ?”
Cô dùng đũa che mặt lại, con ngươi nhanh như chớp chuyển, cố ý nói chậm lại: “Anh nếu là không nói cho em biết, nói không chừng em đối với anh ấy càng có hứng thú hơn nha.”
Trì Hoan lúc trước đối với Bát Quái cùng cảm tình của người khác đều không có hứng thú, cũng chưa bao giờ muốn truy hỏi.
Thanh âm của nam nhân nguy hiểm kéo dài: “Trì Hoan.”
Cô phồng má lên nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng:”Nói đi mà nói đi nha, càng thần bí càng thú vị, Bạch gia hiển hách như thế, anh càng không nói em càng hiếu kỳ.”
Nữ nhân dù đẹp đến đâu, có tài sản quyền thế như thế nào, cũng không thể khiến bạn của hắn động tâm.
Mặc Thời Khiêm kẹp một cái bánh bao hấp nhét vào miệng của cô, thản nhiên nói: “Đại khái là tất cả tình yêu đều bị tiêu hao hết, cho nên không cảm thấy hứng thú nữa.”
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->