Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương Tổng

Chương 125


[ Hồi ức ]
Nhà chính Vương Gia
Ngay sau hôm đó, vợ chồng Vương Hải đã trở về Hà Nội.

Anh chẳng còn quan tâm cái gia đình này nữa, mặc cho họ muốn làm sao thì làm.

Năm xưa chẳng phải cũng bắt anh phải làm thế này phải làm thế kia sao, bị Hoàng Gia sỉ vả cũng đáng lắm.
12 năm đi học, anh luôn làm theo họ, không cãi một lời.

Nếu cãi cũng không có tác dụng gì, kết quả sẽ chịu đòn roi mà thôi.

Đại học, Vương Hải được định hướng sẽ học quản trị kinh doanh ở Harvard University lừng danh.

Anh thích nghề Y đã lâu, anh không muốn từ bỏ ước mơ.

Vương Hải cãi nhau với gia đình, anh rời khỏi nước Mỹ phồn hoa, đặt chân đến đất nước Việt Nam xa lạ.

Suốt 5 năm ở Hà Nội, anh tự sinh tự diệt, dứt bỏ tất cả những thứ liên quan đến Vương Gia.

Duy nhất cái tên anh không thể bỏ, từ đó anh quen biết Nguyễn Vy.

Hai năm sau, 2 người nên duyên vợ chồng.

Anh đưa cô đến New York gặp mặt Vương Gia, mục đích để họ biết anh sắp kết hôn.

Vương Gia ai cũng ngạc nhiên khi thấy Vương Hải trở về, càng bất ngờ khi biết Vương Hải sắp kết hôn.


" Hôm nay đến đây là muốn thông báo hai việc.

Thứ nhất là chúng con sắp kết hôn, thứ hai là con muốn tách nhân khẩu với Vương Gia.

Cũng mong được thành toàn, 7 năm sinh sống ở Hà Nội không cần sự trợ cấp từ Vương Gia.

Ước mơ thành hiện thực, Vương Gia có thấy vui cho con không? Nếu như 7 năm trước không cãi lại thì có khi hiện tại đang sống trong sự ép buộc của ông nội với ba rồi.

Không nói nhiều nữa, xin phép ông nội cho cháu tách nhân khẩu với Vương Gia.


Vương Mặc im lặng không nói gì, ánh mắt ông nhìn sang quản gia.

Quản gia hiểu ý liền đi vào trong lấy thứ Vương Hải đang cần.
Vương Hải cầm lấy, anh muốn đưa Nguyễn Vy đi cùng nhưng cô muốn ở lại đây.

Cô sắp thành vợ anh, cũng nên ở lại nói chuyện với người thân của anh.

Vương Hải dù không yên tâm nhưng cũng phải đi.
- “ Cháu gái, cháu có thể nói cho ta biết suốt những năm qua Vương Hải nó sống như thế nào không? ” Vương Mặc nhẹ nhàng hỏi, ông cụ không muốn làm Nguyễn Vy sợ
- “ Cháu quen biết anh ấy khi học đại học, khi ấy cháu và anh ấy đang là sinh viên năm ba.

Nhờ vào lúc tham gia CLB ở Đại học Y Hà Nội.

Anh ấy sống tự lập, khó khăn và cực khổ không ít.

Chúng cháu yêu nhau sau một tháng quen biết, cháu cũng không dám hỏi về gia đình của anh ấy.

Mãi đến năm cuối thì anh ấy mới nói cháu biết.

” Nguyễn Vy nói
Vương Mặc, Vương Quốc Đạt nhìn nhau.

Hai người đúng là sai thật rồi.
- “ Cháu ở đâu, công việc và cuộc sống hiện tại của hai đứa thế nào? ” Vương Quốc Đạt hỏi
- “ Cháu ở đường Nghi Tàm, phường Yên Phụ, quận Tây Hồ, Hà Nội ạ.

Cháu và anh ấy đều làm việc ở bệnh viện Đa Khoa Phương Đông, cháu khoa sản còn anh ấy ở khoa nội.

Anh ấy rất giỏi, cuộc sống khá tốt ạ.

” Nguyễn Vy
- “ Như vậy là tốt rồi, tốt rồi.

Vậy giờ Vương Hải đang ở đâu, cháu có thể nói không? ” Vương Mặc
- “ Dạ....!chuyện này.....!” Nguyễn Vy ngập ngừng, Vương Hải trước có nói không được tiết lộ với ai, đặc biệt là người của Vương Gia
Vương Mặc, Vương Quốc Đạt nhìn thôi cũng hiểu.


Vương Hải không muốn nói ra, anh hận Vương Gia thì làm sao nói chứ.
- “ Ta biết nó hận Vương Gia, cháu không cần phải nói ra đâu.

” Vương Mặc
- “ dạ ” Nguyễn Vy gật đầu
Vương Mặc đứng dậy đi vào trong phòng mình, ông mở tủ lấy một chiếc hộp gấm màu đỏ.

Sau đó đi ra ngoài.

Thấy Vương Mặc cầm chiếc hộp đó ra ngoài, ai cũng hiểu ông đang muốn làm gì.

Vương Mặc mở chiếc hộp, bên trong là chiếc vòng ngọc được thiết kế tinh xảo,tỉ mỉ đến từng chi tiết.

Xung quanh khảm vàng, ngọc trai, đá quý.

Rồi ông đưa cho Nguyễn Vy.
- “ Cháu nhận lấy đi, đây là món quà dành cho nàng dâu của Vương Gia.

” Vương Mặc
- “ Cháu không thể nhận nó được đâu ạ, nó quý giá như vậy cháu càng không thể nhận.

” Nguyễn Vy
- “ Cái này là bắt buộc trao cho nàng dâu của Vương Gia, cháu nhận nó đi.

Cháu nhận cho Vương Gia vui, cũng có thể khiến Vương Gia vơi bớt một phần lỗi với Vương Hải.

” Vương Mặc
- “ dạ ” Nguyễn Vy gật đầu, cô không muốn làm người lớn mất lòng với lại cô cũng nhận thấy Vương Gia biết hối hận rồi.
Vương Mặc lấy ra rồi đeo vào tay cho Nguyễn Vy.

Một lát sau Vương Hải trở về, anh trả lại cho Vương Quốc Đạt.

Anh nhìn qua tay của Nguyễn Vy.

- “ Cái gì đây? Em tháo nó ra đi, chẳng lẽ em đã quên 7 năm trước anh sống như thế nào hay sao? ” Vương Hải tức giận nói
- “ Ta biết Vương Gia sai, lỗi lầm này không xứng đáng được tha thứ.

Nhưng đây là ước mong của bà nội cháu, cháu chẳng lẽ không cho bà cháu được toại nguyện sao? ” Vương Mặc
Vương Hải nghĩ ngợi, trong hồi ức khi còn nhỏ của anh.

Người gần gũi với anh nhất cũng chỉ có bà nội.
- “ Từ giờ các người không cần dính dáng đến vợ tôi nữa, từ ngày hôm nay đoạn tuyệt quan hệ.

Từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt, gặp như không quen.

Vương Hải tôi không còn là Đại Thiếu Gia của Vương Gia.

Xin phép ”
Vương Hải nói xong cầm tay Nguyễn Vy rời đi.

- “ Lỗi lầm là do chúng ta mà ra, từ nay đừng tự ý quyết định cuộc đời của ai nữa.

Ta không muốn chịu cảnh con cháu mỗi người một nơi nữa, Hải nó làm vậy đúng lắm.

” Vương Mặc nói
Tất cả gật đầu trừ Lâm Doãn Khanh, bà ta không thích nổi Nguyễn Vy.

Bà ta cho rằng cô không xứng với Vương Hải.



Bình Luận (0)
Comment