Vợ Yêu Quyền Lực Của Vương Tổng

Chương 127


Còn Vương Kiên và Vương Khánh Linh, Vương Mặc nghĩ đích nữ Vương Gia sẽ biết một số chuyện.
- “ Khánh Linh, cháu biết những gì thì nói đi.

” Vương Mặc
- “ Cháu chỉ biết từ lúc ba cháu đưa chị ấy về Vương Trạch Đông, chị ấy muốn rời khỏi nhưng không được.

Vậy nên đành ở lại, chị ấy là một người tốt.

Nghiêm Tuyết Tình có đến gây sự nhưng không làm gì được.

Khi ba đi công tác ở Pháp, cháu có việc phải đến trường.

Là cơ hội cho bọn đó động thủ, Vương Trạch Đông có nội gián.

Cô ta đã bị ba trừng phạt rồi, người đâm chị ấy cũng không thoát được.

Chị ấy đi, ba rất hối hận.

Ba lên kế hoạch trả thù từng người một, hận thù sống chung với ba trong 3 năm qua.

Cháu chứng kiến từng ngày, cháu hiểu.

” Vương Khánh Linh nói
- “ Nghiêm Tuyết Tình cháu mới gặp cô ta vài lần nhưng cháu có thể nhìn rõ con người cô ta như thế nào.

Là người có tham vọng lớn, muốn cái gì là phải được cái đó.

Miệng nói yêu ba cháu nhưng bên trong thì không, yêu tài sản của ba và Vương Gia thì đúng hơn.

Liệu rằng Vương Gia không giàu có như thế này thì Nghiêm Tuyết Tình có còn nói yêu ba cháu nữa không.


Còn chị Thanh Ngọc, chị ấy không yêu ba cháu vì vật chất mà là thật lòng.

Nếu chị ấy yêu vì vật chất thì tại sao 5 lần 7 lượt từ chối tình cảm của ba cháu, tại sao lại âm thầm rời khỏi New York.

Không cần tài sản của Vương Gia, Hoàng Gia thừa sức nuôi chị ấy cả đời.

Công việc hiện tại thừa sức lo cho chị ấy được.

” Vương Khánh Linh cố ý nói như vậy, cô cũng biết Lâm Doãn Khanh cũng chẳng ưa gì Trần Thanh Ngọc
Vương Mặc gật đầu, nếu như Trần Thanh Ngọc chịu lấy Vương Kiên làm chồng thì đó cũng là phần phước của Vương Gia.
Vương Kiên nhìn sắc mặt của Vương Mặc, anh cũng nên nói rồi và anh nghĩ mình cũng sẽ phải chịu hình phạt thích đáng với những lỗi lầm mình gây ra cho cô.
- “ Người sai là cháu, nếu cháu để cô ấy trong biệt thự của Hoàng Khải Minh thì cô ấy sẽ không thành ra như vậy.

Là cháu ngu ngốc, nông nổi, không nghĩ đến hậu quả.

Cứ tưởng sẽ bảo vệ được cô ấy nhưng cháu lại không làm được.

Ghen tuông vớ vẩn làm mờ tâm trí, giận dỗi vô cớ.

Ông nội muốn phạt cháu thì cứ phạt, cháu không có ý kiến gì hết.

Nhưng đừng khiến cháu thành kẻ bại liệt, mù loà và câm điếc.

” Vương Kiên nói
Hoàng Khải Minh nghĩ Vương Kiên điên rồi, sao lại có thể có suy nghĩ như vậy được chứ.
- “ Thằng nghịch tử này, cháu bị điên rồi hay sao? Ta làm vậy rồi được gì? Người cháu yêu có thể như trước không? Con gái cháu sẽ sống lại được ư? Hoàng Gia sẽ không hận Vương Gia nữa hay sao? Không có cháu thì Vương Thị sẽ ra sao? Cháu nói gì, làm gì thì cũng phải nghĩ đến hậu quả chứ? ” Vương Mặc
- “ Cháu.....!” Vương Kiên cúi mặt xuống
- “ Mọi chuyện đã rõ, mọi tội lỗi cũng là do Vương Gia mà nên.

Chúng ta cũng không nên xuất hiện trước mặt Hoàng Gia nữa.

Hoàng Thiếu, nếu em cháu tỉnh lại hãy nói với cô ấy Vương Gia gửi lời hỏi thăm và xin lỗi đến cô ấy.

Ta cũng rất muốn đến gặp mặt nhưng e là không được.

” Vương Mặc
- “ dạ được, cháu sẽ nói.

” Hoàng Khải Minh gật đầu
- “ Mọi người, cháu quyết định trao lại Vương Nghiêm cho mẹ của nó.

Sau khi giải quyết Nghiêm Tuyết Tình xong xuôi, cháu sẽ rời khỏi đây.

Ở Vương Thị, Nhất Trì sẽ thay thế vị trí của cháu hiện tại.

Nhưng mà dù không ở đây cháu vẫn sẽ cống hiến cho Vương Thị qua hình thức khác.

Cháu đi rồi, mọi người đừng cố gắng điều tra cháu ở đâu.

Cháu muốn thoải mái một thời gian, không muốn chịu áp lực công việc.

” Vương Kiên nói
Anh biết Vương Gia sẽ khó chấp nhận nhưng mà đó là quyết định của anh, chỉ có như vậy mới tốt cho tất cả.
- “ Em làm sao có thể thay thế anh được, em không làm.


” Vương Nhất Trì cãi lại
- “ Cậu không làm thì cũng phải làm, anh không ở đây, Gia Minh nó cũng không ở đây.

Cậu không làm thì ai làm, chẳng lẽ ba làm hay sao? ” Vương Kiên
- “ Em không phải là đùn đẩy hay bắt ai làm, em không thể ngồi vào vị trí hiện tại của anh được.

Không bao giờ.

” Vương Nhất Trì
- “ Cậu xứng đáng.

” Vương Kiên
Vương Nhất Trì không bao giờ ngồi vào vị trí tổng giám đốc Vương Thị, không đời nào.

- “ Cháu hi sinh vì Vương Thị nhiều rồi, ta không bắt ép cháu.

Tôn trọng mọi quyết định của cháu nhưng Hoàng Gia liệu có nhận Tiểu Nghiêm không, cô ấy có nhận ra đó là con mình không? ” Vương Mặc lo lắng
- “ Chắc chắn sẽ nhận, ông nội yên tâm.

” Vương Kiên
Vương Mặc gật đầu, Lâm Doãn Khanh thì lại không bằng lòng.

Cháu của bà tại sao lại đưa cho cô, bà ta muốn cãi lại nhưng không thể.

- “ Vậy con tính khi nào sẽ quay lại.

” Vương Quốc Đạt hỏi Vương Kiên
- “ Con chưa xác định được ba ạ, nhưng con nhất định sẽ về thăm mọi người.

Hoàng Khải Minh, trăm sự nhờ anh.

Con tôi từ nhỏ được giáo dục kĩ và nghiêm khắc từ tôi, vẫn mong Hoàng Gia hãy đối tốt với nó.

Đừng mắng chửi nó không có lý do, nếu không thích nó thì trả lại con cho tôi.

” Vương Kiên
Vương Quốc Đạt có chút thất vọng, ông dù không muốn nhưng cũng không thể ngăn cản.
- “ Được, nhất định sẽ không làm anh thất vọng.


” Hoàng Khải Minh
- “ Mọi người, con xin phép.

” Vương Kiên nói xong đứng dậy rời đi
Hoàng Khải Minh cũng đứng dậy, sau đó ai nấy cũng về phòng mình.

Bên ngoài, Vương Kiên và Hoàng Khải Minh nói chuyện với nhau.
- “ Cậu quyết định sẽ ở đó sao? Cậu không muốn bên cạnh con trai mình nữa ư? ” Hoàng Khải Minh hỏi
- “ Đúng vậy, tôi rất muốn.

Chăm sóc nó mấy năm qua thật sự không nỡ nhưng mà tôi cũng nên ở Tiểu Nghiêm bên cạnh cô ấy chứ.


Vương Kiên đi vào trong xe, anh lấy một chiếc hộp lớn màu xanh rồi đưa cho Hoàng Khải Minh.
- “ Anh cầm lấy nó, khi nào Thanh Ngọc tỉnh lại thì đưa cho cô ấy giúp tôi.

Hãy nói với cô ấy tôi sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa, vĩnh viễn không gặp lại.

” Vương Kiên nói
- “ Cậu nói cái gì, cậu hứa mà không làm được ư.

Cậu quên mình đã hứa những gì với tôi rồi hay sao? ” Hoàng Khải Minh tức giận nói
- “ Tôi không làm được, xin lỗi rất nhiều.

” Vương Kiên đưa chiếc hộp cho Hoàng Khải Minh rồi lái xe đi.
Hoàng Khải Minh cầm chiếc hộp Vương Kiên đưa mà ngơ ngác nhìn theo, anh chửi thề.
- “ Chết tiệt, cái này là cái gì vậy chứ.

Cậu ta tính làm cái gì đây? ” Hoàng Khải Minh sau đó cũng rời khỏi dinh thự Vương Gia
Vương Khánh Linh đi ra ngoài bắt xe về Vương Trạch Đông.

Bình Luận (0)
Comment